Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

30 điều khiến SONEs ngừng yêu SNSD





01. Khi 0 là mẫu số và tôi vẫn có được kết quả phép tính, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.


02. Khi tam giác có 2 góc tù, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



03. Khi 2 góc đối nhau không bằng nhau, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



04. Khi trị tuyệt đối của một số không phải là số dương, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



05. Khi nước trở thành dầu, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



06. Khi Nam Cực không còn tuyết rơi, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



07. Khi hai đường thẳng song song cắt nhau, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



08. Khi Trái Đất quay quanh Thủy Tinh, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



09. Khi bảng chữ cái tiếng Anh có 27 chữ cái, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



10. Khi đường thẳng có điểm kết thúc, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



11. Khi một người có thể sống mãi mãi mà không cần tới nước, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



12. Khi mêtan có đồng phân, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



13. Khi số âm có căn bậc hai, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



14. Khi đá không tan chảy trong nước 20°C, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



15. Khi trọng lực biến mất, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



16. Khi vận tốc ánh sáng chậm hơn vận tốc âm thanh, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



17. Khi đồ thị hàm số y = a/x cắt trục tọa độ, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



18. Khi virus có cấu tạo tế bào, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



19. Khi benzen tan trong nước, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



20. Khi gương cầu lồi cho ảnh thật cùng chiều với vật, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



21. Khi số Pi trở thành một số hữu tỉ, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



22. Khi người ta thích cái gì mà lại cự tuyệt nó, ghét cái gì mà lại yêu nó thì, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



23. Khi Trái Đất quay từ Đông sang Tây, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



24. Khi lô-ga-rit của một số âm được xác định, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



25. Khi một người sống mà không cần oxy, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



26. Khi ngỗng và sư tử cùng một giống loài, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



27. Khi tất cả thực vật xanh ngừng quang hợp, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



28. Khi con người nghe được siêu âm và hạ âm, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



29. Khi tất cả sông, hồ, biển, đại dương cạn kiệt nước, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.



30. Khi mọi điều không thể trở thành có thể, tôi sẽ không còn yêu SNSD nữa.

Một Kwon Yuri mà có thể bạn chưa biết?




Đã 4 năm qua,4 năm khiến cô ấy trưởng thành hơn rất nhiều,có nhiều thứ đã thay đổi nhưng cô ấy vẫn là Kwon Yuri.Một số trong chúng ta đã là Sone 4 năm rồi,một số chỉ vừa mới bắt đầu,nhưng thật ra tất cả chúng ta có hiểu rõ cô ấy hay không?

Trong dịp đặc biệt này,có lẽ bạn nên dành chút thời gian để hiểu hơn về cô gái có ngày sinh nhật vào hôm nay.Tôi không thể chắc rằng bạn sẽ hiểu về cô ấy hơn bao nhiêu sau khi đọc bài này,nhưng ít nhất tôi có thể khẳng định,bạn sẽ yêu cô ấy hơn kể từ hôm nay.

Kwon Yuri là 1 con người nguy hiểm.Càng hiểu cô ấy,bạn càng yêu mến cô ấy sâu sắc hơn.Bạn không biết nhiều về cô ấy,không phải là vì bạn không quan tâm,mà đơn giản vì có quá nhiều thứ để khám phá về cô gái này.

Cô ấy không phải là người cười toe toét suốt ngày,đầu óc đơn giản và hay gây sự.
Cô ấy có suy nghĩ,mục tiêu và ước mơ,cô ấy là loại người luôn làm việc chăm chỉ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.
Cô ấy không thích thua cuộc,nhưng cũng không phải là kiểu 'nhất quyết phải thắng'
Cô ấy chăm chỉ và có đam mê,không phải vì chiến thắng,mà vì niềm vui trong công việc
Cô ấy không mạnh mẽ,cô ấy chỉ muốn bản thân mình trở nên kiên cường.
Cô ấy không mở lòng với tất cả mọi thứ,cô ấy chỉ muốn bản thân mình cởi mở hơn.
Cô ấy lễ phép,hòa đồng với mọi người,nhưng không phải ai cũng có thể thân thiết với cô ấy.

Không phải ai cũng có thể mở cửa trái tim của cô,nhưng một khi đã làm được,cô sẽ đối xử với người đó rất tốt,từ tận trái tim mình.

Đạo diễn của GGTS đã miêu tả cô gái này:

Khác với vẻ ngoài trầm tĩnh và duyên dáng,đó là 1 cô gái có trái tim mềm yếu thích aegyo.Dù có mệt mỏi bao nhiêu,ngay khi bắt đầu quay phim,cô ấy làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai.Tính cách ư?Thẳng thắn không màu mè.Điểm thu hút?Bản năng hài hước bên trong cô ấy.Trong đời thực?Lúc nào cũng làm những gì tốt nhất có thể.Đầy tài năng,với những điểm thu hút không cưỡng lại được.Cô ấy là 1 cô gái giống như tắc kè hoa.

Cô ấy được sinh ra để làm nghệ sĩ,tất cả các thành viên đều nói như thế

TaeYeon nói :'Nụ cười của cậu ấy thân thiện và dễ mến,nhưng quá tỏa sáng.Tôi gần như đã nghĩ rằng cậu ấy là 1 nghệ sĩ . (Lúc Yuri chưa debut)

SooYoung:Cậu ấy có nhiều tài năng.Tôi có thể dự đoán rằng cậu ấy sẽ thành công trong tương lai.

YoonA chọn Yuri là thành viên mà cô ấy ngưỡng mộ nhất :'Tôi ngưỡng mộ hình ảnh của cậu ấy mỗi khi nhảy.Vũ đạo của Yuri có 1 nét thu hút đầy ma lực khiến khán giả bị cuốn theo.'


Nhưng thật chất,cô ấy không phải là thiên tài.


Cô viết :'Một thiên tài không thể chiến thắng 1 kẻ làm việc chăm chỉ,1 kẻ làm việc chăm chỉ không thể thắng 1 người có niềm đam mê công việc'

Giống như quan niệm của mình,thay vì là 1 thiên tài,cô ấy đơn giản chỉ là 1 người làm việc chăm chỉ.

Cô nói :'Tôi là người chậm thuộc các động tác nhất'
Đối với 1 người nhớ chậm,cô ấy đã phải luyện tập bao nhiêu?

Qủa thật,lí do mọi người yêu mến cô ấy không chỉ giới hạn ở vẻ đẹp bên ngoài.
Những gì hiện giờ chúng ta nhìn thấy,chỉ là 1 Kwon Yuri 23 tuổi-một cô gái trưởng thành,mỉm cười rạng rỡ mỗi khi bạn gặp cô ấy.

Có lẽ chúng ta đã bỏ qua 1 vài điều trong quá khứ,những điều mà chúng ta muốn quên.Nhưng chúng ta cần phải nhớ lại tất cả,bởi vì nó cho chúng ta biết cách Kwon Yuri che dấu bên trong con người cô ấy,những điều cô ấy trải qua,chịu đựng,cô đã thay đổi và lớn lên bao nhiêu?

Bạn có còn nhớ Tossi Blog mà cô ấy dùng?

Ở đó,cô ấy viết về những gì chúng ta không biết.Cô thể hiện bản chất thật sự của mình-những cảm xúc thật sự,nước mắt và nụ cười.Cô ấy nói cô ấy nghe được tiếng cổ vũ của Sone :'Sone là tuyệt nhất,các bạn ủng hộ tất cả những gì chúng tôi nói và làm.' Cô ấy bảo với chúng ta cô ấy đã mặc chiếc áo kỉ niệm 1 năm debut.Cô ấy đã bảo chúng ta :'Bây giờ là SNSD,Tương lai là SNSD mãi mãi vẫn là SNSD.

Ngày 19/11/2008 cô ấy đã cập nhật blog của mình lần cuối cùng.
Đó là quãng thời gian tăm tối mà chúng ta sẽ không bao giờ quên.
Khi tại nơi vốn chỉ dành riêng cho cô và các fan của cô ấy,tràn ngập spam của anti.
Đêm đó,cô ấy đã đóng cửa blog.

Nhưng có lẽ,thứ mà cô ấy đóng lại không chỉ là blog.

Kể từ khi nào cô ấy bắt đầu không làm những điều cô ấy thường làm?
Cô ấy không nghịch ngợm,cô ấy không cười đùa,cô ấy không rơi nước mắt trước ống kính nữa.Cô ấy không chấp nhận bản thân mình thất bại nữa.
Mỗi khi chúng ta muốn an ủi cô ấy,chúng ta nhận ra cô ấy đã tự lau nước mắt của chính mình từ lúc nào rồi,và tạo nên vỏ bọc cho nỗi buồn của mình bằng 1 nụ cười.

TaeYeon nói mỗi khi cô gặp rắc rối,Yuri sẽ đến bên cạnh và truyền niềm vui sang cô ấy.TaeYeon nói cô ấy thích Yuri như một loại vitamin và thuốc chữa lành.

Có thể Yuri đã không thay đổi,cô ấy chỉ trở nên mạnh mẽ hơn.Cô ấy trở nên cứng cỏi,một thần bảo hộ kiên cường cho SNSD và Sone.

Cô ấy nói :Đối với tôi,SNSD giống như trái tim.Bởi vì có SNSD,tôi có thể chạy,có thể cảm thấy sự phấn khởi và có thể cảm thấy rằng mình đang được sống.'

Đối với cô ấy,SNSD và Sone giữ 1 vị trí quan trọng trong cuộc đời cô,đó là những người cô muốn bảo vệ,cô phải bảo vệ và có khả năng để bảo vệ.

Có lẽ khi nghĩ đến điều này,chúng ta có thể bớt lo lắng cho cô ấy hơn khi cô ấy khóc,chúng ta có thể bớt đau lòng khi cô ấy phải chịu đau khổ.Bởi vì không phải cô ấy làm việc chăm chỉ mà không có lí do.Bởi vì cô ấy hi sinh,thay đổi và trưởng thành vì những người mà cô ấy yêu thương.

Chúng ta là 1 trong những người khiến Yuri trở nên mạnh mẽ hơn,nên những gì chúng ta cần làm,không chỉ là khóc khi cô ấy khóc,hay lúc nào cũng lo lắng cho cô ấy.Chúng ta phải kiên cường cùng với cô ấy,để chứng minh rằng chúng ta là những người xứng đáng nhận được máu,mồ hôi và nước mắt mà cô ấy đã bỏ ra.

Yuri yêu mến cuộc sống của mình với vai trò 1 thành viên của SNSD,chúng ta cũng hài lòng với cuộc sống là 1 fan của SNSD.

Bây giờ khi các cô gái đã là nhóm nhạc nữ hàng đầu,cộng đồng fan chúng ta dường như đã hoàn hảo.Nhưng thật ra chúng ta còn có thể làm nhiều thứ,cho chúng ta và cho các cô gái.Họ đã che dấu chúng ta rất nhiều nước mắt và mệt mỏi.Vì thế hãy cứng cỏi lên,bởi vì chúng ta muốn nói với Yuri rằng cô ấy có thể khóc,có thể thể hiện cảm xúc mà không cần kiềm chế,vì chúng ta sẽ ở đó,là trụ cột sau lưng cô ấy và 8 cô gái còn lại.

Bất cứ khi nào họ cần chúng ta,chỉ cần quay đầu lại,họ sẽ thấy 1 biển hồng đang nói với họ rằng :'Các bạn à,chúng tôi đang ở đây.'

Credit:Keedo806 on weibo.
English translation by imwhywhy@twitter
Vietnamese translation by TeSic@soshivn

Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

Lạc lối...

Có những sự lạc lối đôi khi là vô tình, cũng có những lúc cố tình và cũng có khi chẳng phải vô tình hay hữu ý, chỉ là một phút “lỡ” chân mà thôi.
Trong cuộc sống ngày nay, đã có nhiều thân phận vì cuộc sống mưu sinh hay vì phút yếu lòng, nông nổi mà lỡ đưa chân vào chốn “lạc lối” ấy, chỉ một bước sai nhịp thôi thì cũng đã có vô vàn rắc rối xảy ra. Một cô gái, vì phút mê đắm, ham mê phù phiếm mà đành nhắm mắt đưa chân vào con đường u mê, đày đọa. Mọt chàng trai vì chút lòng tự ái mà lạc vào con đường đầy khói trăng, đưa lên môi chút cay cay, mằn mặn của cuộc đời con nghiện. Hay một người vợ, người mẹ vì một phút bốc đồng, nông nổi đã vô tình đẩy hạnh phúc xa rời tầm tay… Và còn nhiều, nhiều lắm những vô tình lạc lối ấy. Chung quy cũng tại một chữ đời.
 

 
Trách đời chi cho lắm nỗi hận
Chỉ trách mình sao đánh mất niềm tin
Một phút thôi, ai sa chân lỡ bước
Lạc mất rồi lối mòn cũ thân quen.
Trong tình yêu, khi hai người yêu nhau, biết vun vén, tin tưởng lẫn nhau, đôi chân họ sẽ mãi bước trên con đường hoa gấm trải đầy. Nhưng khi sai một bước chân tại một lối rẽ, đưa bàn chân kia vô tình rẽ sang phía khác, thì có thể sẽ không thể trở lại con đường cũ được nữa.
Trong cuộc đời, ai mà không một lần bước sai chân? Làm sao để đủ vững lòng mà nhìn nhận thật rõ con đường mình đang bước và thử hỏi lòng mình liệu có muốn bước tiếp nữa hay không? Có và không, đơn giản thế thôi. Nhưng nếu bước tiếp rồi thì có đoán được rằng điều gì sẽ chờ bàn chân ta phía trước, hố sâu, tội lỗi hay thiên đường? Hãy đủ sáng suốt để quyết định và lựa chọn bởi “Nơi ta quay đầu luôn là bến bờ bình yên!”
Đôi lúc, những tưởng mình đang rong chơi mà đánh mất đi ngày tháng. Những tưởng thân hoang này đã lạc lối vào mộng viễn du. Nhưng ngoài kia, khi đêm đến những ánh sao nơi bầu trời vẫn soi sáng, đủ để đón bước chân ai lạc lối trở về.
Ước mơ kia giờ sẽ không tan biến
Hạnh phúc kia giờ sẽ không trôi xa
Yêu thương kia mãi chắt chiu ngày tháng
Xin hãy tìm về, tựa vài khóc một ngày vui!
Cơn giông bão rồi sẽ qua đi, ánh bình minh ngày nào cũng soi sáng...

Một chiều ngược gió



Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này - em biết, một mình em...

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Có lẽ... Em đã quá cố chấp?


21h5 ngày 20/11, anh đi…



Anh! Kẻ ngốc nghếch nhất mà em từng biết. Nhưng hôm nay em nghĩ em còn điên và ngốc hơn cả anh. Em biết cái định luật “không có buổi tiếc nào mà không tàn” nhưng em đã khóc. Thật!... Em điên lắm, né tránh anh mấy ngày qua để rồi khi anh đi, em đã khóc… Có bao giờ hối hận vì đã gặp em không? Có bao giờ anh hối hận vì đã yêu một người như em không? Một đứa không xứng đáng? Em đã từng hỏi anh như thế nhưng câu trả lời của anh thật sự làm em cảm thấy cắn rứt. “Sao phải hối hận khi em đã cho anh những tháng ngày hạnh phúc?” Anh sai rồi. Em không tốt như anh nghĩ. Em là một người xấu. Một đứa tồi tệ.

Ngày này của ba tháng trước, chúng ta chia tay nhưng đó là một cuộc chia tay hạnh phúc và đầy ắp hy vọng. Ngày này của ba tháng sau chúng ta lại một lần nữa chia tay chỉ khác là người ra đi là anh. Em không thể làm gì khác ngoài việc đứng lặng nhìn anh cho đến khi bóng xe đi mất khuất. Chúng ta sẽ không có cái ngày này của tháng sau nữa. Từ đây và mãi mãi… J Em xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả. Xin lỗi vì đã đối xử không tốt với anh. Xin lỗi vì đã không nghĩ tới cảm nhận của anh. Xin lỗi vì đã liên tục làm anh buồn, anh thất vọng. Và xin lỗi vì em đã quá cố chấp. Anh khờ lắm! Khờ vô cùng. Đó là lí do em thương anh nhưng đó cũng là lí do em vô cùng ghét anh. Chưa có ai nhìn thấy người yêu mình sử dụng móc khóa khắc tên người yêu cũ mà lại giả vờ như không thấy gì như anh? Anh làm ơn đi! Mắng nhiếc em hoặc trách móc nếu anh muốn, sau tất cả những gì em đã làm với anh. Đừng có tỏ ra cao thượng! Đừng có tha thứ tất cả lỗi lầm của em! Anh muốn gì chứ? Anh muốn em cắn rứt vì cái thái độ đó của anh ư? Nếu thế thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi đấy! Em không biết có phải mình đã buông tay với hạnh phúc không? Nhưng em biết mình đã buông tay một người quá tốt với mình. Chính vì anh quá tốt với em nên em không muốn tiếp tục làm anh tổn thương vì một người không đáng như em nữa. Hãy nhớ, em là một người xấu và đừng bao giờ đối xử tốt với em. Em biết chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu nên em buông anh ra sớm một tí để anh tự do tìm kiếm thứ thuộc về anh.

Mấy ngày qua chúng ta ở cạnh nhau nhưng cứ ngỡ là xa lắm. Phải! Bây giờ thì không còn cái cảm giác ấy rồi. Em cứng đầu lắm phải không? Em là vậy, chỉ biết nghĩ bản thân mình. Một con người vô lí chỉ biết ép người khác thay đổi vì mình. Nếu là Gillian của một năm trước, chắc sẽ không như vậy. Gillian của một năm sau thay đổi rồi, sẽ không yêu ai nhiều hơn bản thân mình nữa. Nếu anh là em, anh sẽ hiểu lí do. Nhưng anh không bao giờ là em, nên anh sẽ không bao giờ hiểu. Em chưa quên một người và em cũng chưa thể yêu anh nhiều hơn người đó. Đó là sự thật! Thời gian giữa chúng ta không đủ để em làm điều đó. Nhưng em yêu anh, đó là tình cảm thật. Yêu sự chân thành của anh, sự ngốc nghếch đáng yêu của anh. Tiếc một điều là chúng ta không thể nuôi tình yêu đó lớn thêm được nữa. Thật khó để quên một người từng gắn bó với mình trong suốt một thời gian dài. Em không thể quên và đơn giản là bản thân không muốn quên. Chỉ giấu chặt và sâu trong con tim như những kỉ niệm ngủ quên và sau này đối với em anh cũng sẽ là một hồi ức đẹp như thế. Em ghét chia li. Em hiểu cảm giác nhói lòng khi rời xa người mình yêu. Có lẽ sau này em sẽ không yêu một ai ở xa em nữa. Nhưng em biết, nếu tình cảm điều khiển được con người đã không có khổ đau. Em đã sắt đá với anh và cũng không bao giờ muốn anh nhìn thấy mặt yếu đuối của em. Em đã không để anh nhìn thấy em khóc khi anh ra đi. Mình em cảm nhận là đủ và hãy căm ghét em theo cái cách em đối xử với anh đi. Đó cũng là cách anh giúp em nhẹ lòng….

Có lẽ một lúc nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Em vẫn hy vọng anh vẫn nhìn em cười như lúc đầu. Đừng bao giờ căm ghét SG vì em. Hãy ghét em là đủ! Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Em sẽ quay lại NT, em tin chắc điều đó. Vì em yêu NT từ bờ cát, tiếng sóng vỗ hay những con đường đêm lộng gió. Có thể một lúc nào đó em lại đi một mình trên con đường chúng ta từng đi, chỉ khác có lẽ lúc đó chỉ có một mình em mà thôi. Trần Phú, Nguyễn Chánh. Lý Tự Trọng, Nguyễn Thị Minh Khai, những kỉ niệm nhỏ nhặt nhất mà chúng ta từng có. Em sẽ không bao giờ quên nơi đẹp nhất mà em từng biết. Nhắm mắt lại và ngậm ngùi đóng chiếc hộp âm nhạc dang dở của chúng ta. Phải hạnh phúc anh nhé! Yêu một người có thể thay em chăm sóc cho anh.




Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau...

Tay trong tay là tình còn ấm
Tay buông tay rồi tình lạnh thiên thu
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.

Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố? Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó?

Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa. Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …

Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc cốc ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài. 

Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa, một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi không yêu ai đó nữa. Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung. Giữ mãi một Tình yêu đã không còn có thực.

Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

Thì trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau …
Trích: Link

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Vì sao con tim em đây một lần nữa cố chấp như vậy?


Vì sao anh cứ nói với em một câu hai chúng ta không gặp
Vì sao anh nỡ đánh thức một con tim đang mộng mơ
Vì sao con tim em đây một lần nữa cố chấp như vậy
Vì sao con tim em đây vẫn yêu anh, dẫu biết mãi em phải quên

Còn trong em mãi những giây phút em nhìn anh 
Có khi hay ngồi cười và vui mình em 
Lặng Thầm yêu anh mà em chưa từng dám nói

Nhiều lần đã hứa chúng ta sẽ không gặp nhau
Rồi cũng nhớ nhau lại tìm đến nhau
Dẫu biết rằng tình ta sẽ không như mộng em mơ ...

Muốn sống bên anh dẫu biết chỉ là mơ
Và em vẫn cố chấp níu kéo nhau, dù rằng em sẽ đau
Đừng nói với em rằng chúng ta nên vậy thôi
Và xin anh chớ nói hết với em, dù rằng em sẽ đi ...

(Anh đã không còn yêu em
Anh đã quên được em 
Những tháng năm dần phôi phai thôi, sẽ phôi phai ...)

Vì sao anh cứ nói với em một câu hai chúng ta không gặp
(Là vì anh đã không thể tin vào em nữa)
Và vì sao anh cứ đánh thức một con tim đang mộng mơ 
(Và anh chỉ đang cố gắng tìm kiếm một hạnh phúc thật sự)
Vì sao con tim em đây một lần nữa cố chấp như vậy (Thay đổi... Thay đổi... Vì sao vậy?)
Và vì sao con tim em đây vẫn yêu anh, dẫu biết em phải quên

Còn trong em mãi những giây phút em nhìn anh 
Có khi hay ngồi cười và vui mình em 
Lặng Thầm yêu anh mà em chưa từng dám nói

Nhiều lần đã hứa chúng ta sẽ không gặp nhau
Rồi cũng nhớ nhau lại tìm đến nhau
Dẫu biết rằng tình ta sẽ không như mộng em mơ ...

Muốn sống bên anh dẫu biết chỉ là mơ
Và em vẫn cố chấp níu kéo nhau, dù rằng em sẽ đau
Đừng nói với em rằng chúng ta nên vậy thôi
Và xin anh chớ nói hết với em, dù rằng em sẽ đi.....

Vì sao anh cứ nói với em một câu mai chúng ta không gặp 
(Cho con tim ngừng đau...)
Bởi vì anh đã có người yêu ...
Em không tjn anh đã có người yêu ...
Vì sao nước mắt em vẫn còn rơi....
"Vì một người"

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

Tự sát – Phần 6 ( Gào )

Câu chuyện chưa bao giờ kết là câu chuyện không bao giờ hết.

Từ phần 1 đến 5, đọc tại đây: http://vuphuongthanh.wordpress.com/category/stories/

6.



 Nhìn Duy Anh đang gục đầu bên tay lái, tôi trở nên luống cuống và sợ hãi. Trong vài giây, nước mắt tôi đã chực trào vỡ òa. Tôi phải giải thích với anh ấy chuyện này như thế nào đây? Tôi đã đi đâu cả đêm qua để về đây với Hải Minh trong tình trạng điện thoại tắt máy không liên lạc được? Mọi suy nghĩ cứ dày vò trong tôi, đảo điên như guồng quay của máy giặt đang ở chế độ vắt cạn nước. Lúc đó, tôi không biết rằng, tôi thậm chí sẽ không còn có cơ hội để... được thanh minh hay giải thích nữa rồi...



Đột nhiên, Hải Minh chạy về phía xe của anh ta, vào xe lấy thứ gì đó và quay lại với một khẩu súng ở trên tay. Tôi hoàn toàn kinh hãi khi nhìn thấy điều này. Cả cuộc đời tôi chưa bao giờ đụng chạm súng ống, cũng chưa nhìn thấy súng thật bao giờ. Có chăng chỉ là mấy thứ đồ chơi trẻ nhỏ, hay những khẩu súng trên phim ảnh, báo chí, TV mà thôi. Tại sao Hải Minh lại có súng? Đây đâu phải là nước Mỹ? Tôi hét lên:



-         Anh làm cái quái gì vậy? Anh điên hả????



 Hải Minh bình tĩnh, giơ súng bắn thẳng vào cửa kính ở phía sau. Không một âm thanh đùng đoàng nào vang lên ngoài tiếng loảng xoảng của kính vỡ. Tôi bịt tai trong hoảng sợ, một sự thụ động vô vọng quan sát những tiến trình trôi qua đầy bất lực.



-         Em bình tĩnh, cứ để anh, phải vào để lôi cậu ấy ra. Cậu ta đang phê thuốc, không biết gì hết đâu.



 Lại một lần nữa tôi chết đứng. Cái cảm giác khựng lại lọc cọc ở trong tim. Tê tái, ngỡ ngàng, bang hoàng, ngã gục. Trong lúc đó, Hải Minh cố gắng luồn tay vào cửa sau xe thông qua đám kính vỡ. Anh mở cửa sau rồi bò lên phía trước bên cạnh Duy Anh, mở khóa để cửa trước và đưa Duy Anh ra ngoài, trong khi tôi vẫn đứng đó hoảng hốt và vô dụng.



 Hải Minh kéo Duy Anh về phía xe anh ta. Rồi nói:



-         Giúp anh, đưa cậu ấy lên xe, chúng ta cần tới bệnh viện gấp.

Bất giác, trong ¼ của giây, tôi quay lại nhìn chiếc xe Q7 vỡ kính. Đó đâu phải xe của Duy Anh?



…………………..



 Bệnh viện 2 giờ sau đó, Duy Anh nằm hôn mê. Cảnh sát đang làm việc với Hải Minh về chiếc xe và những gì xảy ra sau vụ va chạm. Tôi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút nồng nàn của Duy Anh.

Tôi cứ lẩm bẩm bên tai Duy Anh những điều tôi muốn nói với anh ấy. Bác sĩ chẳng hề cho tôi biết, Duy Anh sẽ phải nằm đấy đến bao giờ… Người ta thậm chí còn nói anh ấy có nguy cơ sẽ thành người… thực vật… Sự hối hận dằn vặt trái tim tôi. Nỗi đau cào xé và cấu nát tôi thành từng mảnh nhỏ:



-         Anh có thể tỉnh dậy không… Tỉnh dậy và nói như mọi khi rằng… anh yêu em, anh nhớ em… anh cần em… Hay chỉ cần anh tỉnh và nói… cô là con chó cái, cô thật khốn nạn… cô là con đàn bà tồi tệ… Mà không… anh nói gì cũng được… em chỉ cần anh tỉnh dậy… để em thấy anh như mọi ngày thôi…



 Tôi  khóc, cứ độc thoại trong không gian của hai chúng tôi nhưng chỉ mình tôi còn đang “thức”. Anh ấy đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để tôi gặm nhấm nỗi đau của sự tự vấn đầy ám ảnh. Lẽ ra, đêm qua, tôi nên nghe điện thoại của anh ấy. Hay chí ít trở lời điện thoại. Mà tốt nhất là, tôi phải về nhà với anh ấy.



 Thay vì làm tất cả những điều đó, tôi lại gieo mình bên cạnh một người đàn ông mới quen chứ chẳng thân… Tôi lại phản bội để rồi tỉnh queo khi anh ấy hôm nay phải nằm đây gầy yếu như thế này ư? Nếu con người ta có thể chết vì những mặc cảm tội lỗi, thì những lỗi lầm này chắc cũng có thể đủ sức giết chết tôi...



 Duy Anh là một người đàn ông tốt. Tốt dịu dàng và tốt cam chịu. Bỗng dưng tôi nhớ tới An Vi, tuổi thơ Duy Anh cũng bất hạnh như người chị. Đi qua những nỗi đau trong đơn độc khi còn quá nhỏ. Vậy mà tôi đã làm gì thế này, bỏ anh ấy lại một mình ư? Như tất cả những gì anh ấy từng phải chịu đựng trong quá khứ… Lại một lần nữa… anh ấy bị bỏ lại… vì ai?



 Giọt nước mắt cứ chảy dài trên má… Muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra.



-         Anh à, nếu anh tỉnh dậy em sẽ làm tất cả. Em hứa sẽ làm mọi thứ mà, chỉ cần anh đừng như thế này nữa… Đừng làm em sợ… đừng ngủ mãi… thế này…

   

   Đôi bàn tay anh ấy vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn… tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một… Có sai lầm nào của tạo hóa hay không? Lôi kéo chúng tôi vào câu chuyện lòng vòng, không lối thoát…



 Hải Minh gõ nhẹ vào cửa phòng cấp cứu. Tôi ngoái đầu nhìn lại, thấy anh ta ra ám hiệu gọi tôi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng nơi Duy Anh đang nằm mê man.

..........................



 Hải Minh lấy khăn giấy lau những giọt nước mắt đang nhòe nhoẹt trên hai má tôi. Anh thở dài:



-         Em cần nghỉ ngơi một chút. Anh thấy em đã quá mệt rồi. Sức khỏe em đâu có tốt…

 Tôi lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trong ban công bệnh viện. Đờ đẫn buông lời trong tâm trí dường như hoàn toàn trống rỗng:

-         Có chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy?

-         Cậu ấy dùng “nước biển” sau đó lái xe… chắc shock thuốc. Cái này, anh sẽ hỏi rõ bác sĩ hơn. Lúc anh nhìn vào xe cậu ấy, thấy chai GHB bên cạnh, là anh đoán ra liền nên mới phá cửa để đưa cậu ấy ra.



 Mắt tôi dãn ra, như một cái gì đó vừa đập vào đầu làm cho tôi tỉnh lại, thoát ra khỏi sự trống rỗng. Tôi trở lại trạng thái hoang mang cực độ:



-         “Nước biển”???? Ý anh là cái chất mà An Vi dùng? GHB?

-         Ừm, đúng, nó gây những ảo giác mạnh. Không phải lúc nào và không phải ai cũng có thể không mắc tác dụng phụ.

-         Tại sao? Tại sao anh ấy dùng cái đó mà em không biết? Em sống với anh ấy cơ mà. Tại sao?

-         Không phải cứ sống với nhau là sẽ hiểu hết về sau. Em đừng kích động quá.



Hải Minh nắm lấy hai bàn tay tôi, anh đang cố gắng giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi gục đầu vào vao Hải Minh, để anh ôm trọn lấy mình rồi khóc nức nở. Tôi không còn rõ là mình khóc vì cái gì nữa? Khóc vì sự phản bội đã làm tôi hoảng sợ hay khóc vì một hình ảnh khác mà tôi chưa từng biết về những người tôi luôn yêu thương, từng chung sống.



 Tại sao những người xung quanh chúng ta, bỏ qua vẻ bề ngoài đơn giản, lại mang quá nhiều bí mật đến như vậy? Tại sao đôi khi chúng ta nghĩ rằng, chẳng có góc tối nào đằng sau họ, bởi chúng ta luôn bên họ, quá đỗi thân thiết để nghĩ mình hiểu biết rất nhiều… Song, thực tế lại là những điều trái ngược… Ta không được biết, hay đúng hơn là không hề biết những điều đáng ra…ta phải biết.



 An Vi là một con người khác hoàn toàn những gì tôi hình dung, và tôi chỉ biết cô ấy là ai khi cô ta điên rồ chết đi vội vã.



 Duy Anh dịu dàng, hoàn hảo, nhẹ nhàng trong từng tiếng thở… để rồi tôi ngỡ ngàng nhìn thấy bế tắc trong tâm trí anh chỉ khi tôi xa rời anh trong cõi hôn mê thực tại.



 Vẫn biết cuộc đời là hành trình của những bất ngờ chẳng bao giờ dừng lại, nhưng tôi không biết phải tranh đấu ra sao với thực tại bải hoải này.



 Để rồi, trong những giờ phút cần phải tranh đấu ấy… tôi lại gục đầu nức nở bên Hải Minh – một người đàn ông không thuộc về mình… xa lạ….



………..



( còn nữa… )

Gào - 3/4/ 2011



LTG: Tôi muốn dừng Tự sát trên mạng ở phần 6, giống như chia Tự Sát thành 2 phần lớn. 6 chap đầu tiên này, mở ra cho người đọc Tự Sát một câu chuyện về sự Tự Vẫn đấy bế tắc của những cuộc đời. Và ở Phần 2, trong những Chap tiếp theo… chúng ta sẽ lần mò để tìm ra sự thật đằng sau câu chuyện ảo tưởng này… Tình yêu, sự thù hận, nỗi cô đơn đang chôn dấu trong những trái tim tổn thương. Hẹn gặp lại các bạn ở cái Kết của “Tự Sát”.

Tự sát – Phần 5 ( Gào )


Chúng ta cứ nói mãi về những tình yêu phản bội.


 Rời bỏ thương yêu chỉ sau một đêm thôi…
 Để dối trá thay lời cho sự thật… 
  Tiếp theo các phần trước:  http://vuphuongthanh.wordpress.com/category/stories/
  5.
  Tôi dường như nghe thấy nhịp đập của trái tim anh ấy.
 Những nhịp đập nhịp nhàng, mạnh mẽ, dồn dập.
 Câu chuyện này đã đi quá giới hạn mà nó được phép diễn ra.
  Hải Minh đã làm “hư” tôi bằng sự quyến rũ mà tôi không nên lún sâu quá.
 Câu nói “ Anh nhớ em” da diết như xiết chặt tâm can tôi.
Một phần, tôi muốn đẩy anh ra xa thật xa cuộc đời mình.
Một phần khác, mạnh mẽ hơn, tôi muốn mượn rượu say để níu tay anh lại… Rằng tất cả những điều đang xảy ra chỉ là thứ ảo giác mê man, không thật. Và bởi vì nó không có thật, nên tôi không cần phải quá đỗi đề phòng…. Và bởi vì nó chỉ là giấc mơ, là thứ ảo giác sẽ mau tan biến khi giấc mơ tàn lụi… nên giây phút này đây, có anh trong vòng tay, nắm hơi thở anh vững chắc trên đôi môi run rẩy mùi Bailey nồng nàn…
 Tôi hoàn toàn được phép sở hữu anh, sở hữu khoảng thời gian thế giới như ngừng chuyển động này….
  Nhưng tất cả những điều đó chỉ là “giá như” mà thôi, đây không phải là giấc mơ. Nó là điều hoàn toàn có thật. Tôi là một cô gái “hư hỏng”, một kẻ đang “phản bội”, một ả “ngoại tình” đang cố gắng tìm kiếm một lý do “chân chính” giải thích cho hành động “xấu xa” không được phép xảy ra khi tôi đã có một mối tình ở nhà đang nằm đợi. Người ta không được phép yêu người khác hoặc có cảm giác yêu với người khác, khi người ta đã có ai đó cho riêng mình…
 Đúng không? Sự phản bội luôn là KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!
 -         Anh sẽ làm hư em mất.
-         Anh không thể làm hư em, bởi vì em chưa bao giờ ngoan cả
 Hải Minh cười, nụ cười của anh như bừng sáng khoảng sâu tăm tối trong tâm hồn tôi, những ngày An Vi “ra đi” đã trôi qua trong mệt mỏi. Làm sao anh có thể thuộc về tôi như thế này? Thuộc về tôi như thể… rõ ràng anh đã là của tôi từ lâu lắm.
 Chúng tôi mới quen biết nhau không lâu. Quen biết nhau trong một dịp mà chẳng ai muốn nó tới. Với cương vị một người luật sư, cho cô bạn mà tôi yêu thương vô bờ…. đã dại dột tự sát lãng xẹt… vì một chất gây nghiện dở người, mà trước đó, tôi không hề nghe tới nó.
  Giờ này, tôi tìm tới anh trong khi  tôi hoảng loạn với thực tại sau cái chết ấy. Tôi tìm đến anh để thấy một con đường rõ ràng cho vụ án này. Song, những cái gì tôi muốn có, tôi đã hoàn toàn lãng quên nó khi đắm chìm vào anh.
  Tôi cảm giác rất rõ ràng rằng, mình PHẢI phản bội. Bởi, tôi KHÔNG THỂ từ chối việc làm kẻ xấu khi bị sự quyến rũ này làm cho mềm nhũn.
 ………………………
  Phòng khách sạn sáng ánh đèn. Hải Minh mở đèn ở khắp mọi nơi. Anh dường như sợ bóng tối sẽ làm lu mờ thứ ánh sáng điện yếu ớt này, tới nỗi, những ngọn nến le lói cũng được anh thắp sáng.
 Đêm đó, chúng tôi ở bên nhau. Không nói quá nhiều. Hay đúng hơn là chúng tôi không nói gì cả. Chúng tôi dẫn dắt nhau bằng ánh mắt và sự thờ ơ với cuộc sống mà mình đang tồn tại. Điện thoại tôi vẫn tắt và màn hình điện thoại Hải Minh im lìm. Chúng tôi tìm đến nhau đơn giản như đã quá quen với mọi ngóc ngách và đường lối trên cơ thể mình.
  Từ cái cách Hải Minh hôn nhẹ lên mắt, từ cái cách anh ngậm lông mi tôi trong tích tắc…. đến đôi bàn tay to với những ngón tay dài lướt nhanh theo dọc sống lưng tôi… Mọi thứ cứ như một hành trình thuộc lòng của ngôn ngữ cơ thể mà chúng tôi không hề lạ lẫm. Từng cử chỉ ấy thay cho vô vàn câu nói yêu thương mà dường như anh đang diễn tả một cách nhẹ nhàng, hờ hững nhưng rất truyền cảm và vô cùng mạch lạc.
 “ Anh yêu em!”
  Anh ấy không cần nói, nhưng nó vẫn rõ ràng như nhịp đập ngôn ngữ của một người câm… Và hiển nhiên như bức tranh tưởng tượng thế giới sống đang diễn ra trong mắt một kẻ mù.
  Những cảm giác này, tôi chưa từng có với Duy Anh. Hình như, cũng chưa từng tồn tại với một người đàn ông nào khác, ngoài anh – người đang lướt nhanh bên cạnh tôi nơi này.
  Mối quan hệ của tôi và Duy Anh, giống như một thứ trách nhiệm. Trách nhiệm của sự trưởng thành, thiếu đi cuồng nhiệt và rất hiếm đam mê. Chẳng phải vì Duy Anh không đủ tinh tế, cũng không hẳn rằng anh thiếu đi sự dịu dàng… Càng không phải vì chúng tôi không đàng hoàng, nghiêm túc với nhau… Nhưng chẳng hiểu sao, khi tôi và Duy Anh bên nhau… chúng tôi cứ như đang thiêu thiếu điều gì.
  Duy Anh là một chàng trai tốt, một “good lover” cả trên giường lẫn ngoài đường. Anh cũng là người đàn ông đầu tiên mà tôi có thể cùng chung sống…
  Nhưng… biết nói sao đây?
 Hải Minh thì… không chỉ có vậy… À không, anh khác hoàn toàn… Anh hoang dại hơn ư? Không hẳn… Khó nói lắm. Hải Minh không phải một người đàn ông bình thường, anh là một sợi dây trói vô tình và vô hình, mạnh mẽ, ràng buộc tôi trong cơ man những suy nghĩ mông lung… biến tôi thành kẻ… chẳng ra gì… trong thoáng chốc…
  Những ngọn nến dần tàn rồi tắt, chỉ còn lại những ánh đèn vàng nồng nàn nhưng lạnh ngắt mà thôi. Hải Minh nằm lặng lẽ bên tôi, quay mặt nhìn thẳng vào tôi, ngắm nhìn say sưa lắm, rồi cười.
-         Ở bên anh, em thấy tim em đau
-         Ở bên em, anh biết tim anh còn đập mạnh…
  Tôi nói bâng quâ, Hải Minh trả lời tôi thờ ơ… hai câu nói như hai vế đối đập vô tường rồi rơi vỡ vụn… Chúng tôi thiếp đi…
 ……………………..
  An Vi đã chết rồi. Còn tôi, là người yêu của em trai cô ấy – đứa em trai mà cô ấy yêu thương hơn cả bản thân mình. Cái chết của An Vi là một ẩn số mà tôi không muốn giải đáp nữa. Hải Minh là một bài toán khó – mà tôi cũng chẳng muốn có kết quả về nó để làm gì.
  Đêm đó, tôi ngủ rất ngon trong vòng tay Hải Minh – như chưa bao giờ được ngủ ngon như thế. Sáng hôm sau, tôi bừng tỉnh giấc bởi ánh sáng mặt trời chói chang và ấm áp lan tỏa khắp cửa sổ, đàn áp những ánh đèn lạnh lẽo đang ngự trị trên từng vách tường. Hải Minh nở một nụ cười quen thuộc, hiền dịu pha chút lạnh lung cố hữu:
 -         Chào buổi sáng em yêu…
  Cái cách mà anh ấy nói, như thể chúng tôi là một cặp. Anh cứ như một đạo diễn kiêm diễn viên, chỉ đạo vai diễn của tôi trong vở diễn của anh. Chúng tôi cùng nhau đóng chính, một kịch bản mà tôi không thuộc lời thoại, còn anh thì… đã hiểu nó nằm lòng.
  Tôi lồm cồm bò dậy, vào toilet rửa mặt, thay đồ… Tôi bước ra với bộ dạng chỉn chu trong im lặng. Tôi cảm thấy đây hình như là một trò chơi. Và nếu nó như một trò chơi, thì… giờ đây… nó tạm thời dừng lại được rồi.
  Tôi đến gần bàn bên giường ngủ, mở ví và lấy điện thoại. Tôi cần mở điện thoại lên. Bỗng dưng lúc này, tôi nhớ tới Duy Anh. Cảm giác tội lỗi khiến mặt tôi tối sầm lại.
  Đột nhiên, Hải Minh từ phía sau tiến lại, anh vòng tay qua eo tôi ôm chặt và nhẹ nhàng cắn lên tai trái của tôi… Một cử chỉ ngọt ngào tới nỗi khuôn mặt đang tối thui của tôi từ từ giãn ra và đáp trả bằng nụ cười nhè nhẹ.
  Nhưng may mắn thay, ngay lập tức, hàng loạt tin nhắn gửi tới, khiến điện thoại trên tay tôi rung xối xả. Tiếng rung của điện thoại đã kéo tôi ra khỏi những phút yếu lòng đó. Tôi nhanh chóng gỡ tay Hải Minh ra theo phản xạ:
 -         Đủ rồi anh, đêm qua, chỉ là tôi quá say thôi. Tôi xin lỗi, quên đi nhé!
  Hải Minh không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh bình tĩnh đáp trả bằng ánh nhìn xoáy sâu vào mắt tôi:
 -         Để anh đưa em về, xe anh tới rồi.
  Tôi có đôi chút hụt hẫng. Sau những giây phút nồng nàn chúng tôi ở bên nhau đêm qua, chẳng lẽ chỉ một câu nói như không có gì xảy ra của tôi, cũng đủ để làm cho anh buông xuôi như thế? Hay đối với Hải Minh, những câu nhớ nhung, yêu thương chỉ là một thứ tiền lệ đủ để tình một đêm trở nên thi vị hơn?
  Nhưng mà không sao, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Chỉ là một trò chơi của hai người đã lớn. Chúng tôi sẽ quên đêm qua đi và sống tiếp như những gì ngày thường vẫn vậy. Có lẽ. Nên thế.
 ……………………..
   Xe của Hải Minh đỗ trước tiền sảnh khách sạn. Tôi nhận ra đó là chiếc Mer C220 đã đón vị cảnh sát trưởng tối qua. Điều này làm tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cố gắng kìm nén câu hỏi chỉ trực chờ tuôn ra ngay lập tức. Cho tới khi bước vào xe, khi nhân viên khách sạn đóng cửa và Hải Minh bắt đầu đi, tôi mới bồn chồn hỏi nhỏ trong ngập ngừng:
 -         Chiếc xe này… là … của anh hả?
-         Ý em muốn nói rằng hôm qua xe này đón cảnh sát kia đúng không? Ừm… là xe của anh… Hôm qua, ông ta mượn.
-         Anh có quan hệ thân thiết với cảnh sát điều tra vụ án của An Vi thế sao?
-         Cũng không thân lắm. Không có vụ án An Vi nào cả, chỉ có duy nhất một vụ án về GHB thôi, điều này, em không hiểu đâu. Anh cũng không muốn em hiểu. Nên em đừng để tâm nữa. Anh xin em đấy. Vì anh?
-         Vì anh? Sao em phải vì anh? Anh là gì của em? Người mới quen? Hay tình một đêm? Em cảm thấy…
  Tôi chưa kịp nói dứt câu… thì Hải Minh đã ngay lập tức đáp lời.
 -         Anh là người em đã quên, rồi sẽ tiếp tục quên. Anh là ai, không quan trọng. Em cần thời gian để nghỉ ngơi. Anh thấy dạo này, em quá căng thẳng rồi. Nếu em muốn chuyển nhượng lại mấy nhà hàng đó, anh sẽ lo. Mọi việc, em nên để đó đi, đừng suy nghĩ nữa. Nhìn em xanh xao lắm.
-         Em có cảm giác anh biết rất nhiều chuyện… Báo chí đang ì xèo việc GHB vào đây… Họ nói An Vi có liên quan đến sự việc này… Liệu số tài sản mà An Vi để lại… có gì mờ ám không? Em có quyền được biết những gì cô ấy để lại. Ngay cả cuốn băng giờ cũng biến mất, không rõ ràng.
-          Chẳng phải em đã nghe rồi sao, cuốn băng không chưa gì cả, nên em không phải tìm kiếm nữa. Anh không muốn em gặp rắc rối. Em phải tin anh.
   Hải Minh rời một tay khỏi bánh lái, anh nắm chặt tay tôi. Quay sang nhìn trìu mến, cái nhìn thể hiện rõ một sự yêu thương vô bờ bến…
 -         Tại sao em phải tin anh? Chúng ta chẳng liên quan gì đến nhau? Anh biết rõ về những thứ mà em đang tìm hiểu.  Nhưng có vẻ như anh muốn giấu diếm, lấp liếm chúng. Tại sao em phải tin anh? Chúng ta mới quen nhau… chẳng có gì đâu mà tin tưởng được.
 Hải Minh thở dài. Anh buông tay tôi ra và đạp ga rất mạnh.
 -         Bởi vì nếu không phải là anh, không ai đáng tin với em trên thế giới này.
 Câu nói này, dường như, tôi đã nghe ở đâu, từ lâu… lâu lắm… Câu nói quen thuộc nhưng tôi không còn nhớ đã từng nghe nó hay chưa… Một thứ ảo giác… ảo giác làm tôi nhói đau trở lại.
 Tôi im lặng. Suốt quãng đường sau đó, chúng tôi không nói thêm gì nữa. Tôi im lặng không phải vì tôi đã tin Hải Minh. Cũng chẳng phải vì câu nói của anh ấy… Tôi im lặng vì có một thứ gì đó rất sâu trong tâm hồn tôi trỗi dậy làm cho tôi đau đớn…
  Nhưng. Tôi không biết điều đó là gì. Một cảm giác không thể định hình… đang vò nát tôi.
  Khi chiếc xe đang chuẩn bị dừng lại ở nhà của Duy Anh và tôi, bỗng từ phía sau một chiếc Audi Q7 lao rất nhanh về phía chúng tôi.
  Xe của Hải Minh lê một đoạn khá dài, mặc dù anh đã dùng hết sức để điều khiển. Chiếc xe đâm thẳng vào cây lớn ngay gần đó. Ơn trời, cú va chạm mạnh chỉ làm đầu tôi va đập nhẹ… Hải Minh không sao… Trán tôi chảy máu…Hải Minh vỗi vã xé tay áo sơ mi, đắp vào chỗ máu đang rỉ trên đầu tôi.
  Chúng tôi bước xuống xe, xem có chuyện gì xảy ra. Hải Minh tiến lại gần chiếc Q7. Sau va chạm vào chúng tôi, nó vẫn im lìm ở đó.
  Tôi lẽo đẽo đi theo Hải Minh:
-         Chuyện gì vậy anh?
  Hải Minh gần như lặng im  khi cửa kính chiếc xe hạ xuống.
  Duy Anh đang gục đầu vào tay lái.
 Tôi bàng hoàng…
 ( còn nữa )
  Gào – 23/3/2011
 Khi chúng ta yêu nhau, chúng ta có muốn làm đối phương đau không? Không, chúng ta chỉ vô tình làm nhau đau thôi. Nhưng sự vô tình đó không chỉ là “lầm lỗi”, khi đó, chúng ta đã “mang tội”.
  Tôi kể bạn nghe những tội lỗi ở đời…