Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Em ổn, anh nhé!


Cuộc sống không anh đối với em vẫn rất ổn mà.

Lúc trước không có anh thì em vẫn yêu, vẫn sống, vẫn vui vẻ và không có anh thì vẫn còn bạn bè em mà…

Anh! Tình cờ hay cố ý nhỉ? Hay lại là duyên số...

Em ghét duyên số.

Tại sao lại không để em nhận ra anh sớm hơn nhỉ?

Tai sao lại không để em yêu anh?

Tại sao lại không cho em cơ hội để có thể là hạnh phúc của anh?

Tại sao lại tàn nhẫn với em vậy?

… Tại sao em gặp anh lại không nhận ra anh, tại sao khi nhận ra anh, em lại không yêu anh và tại sao khi em yêu anh thì lại không được?

Em biết tất cả câu trả lời đều là tại em… Nhưng anh ơi! Em đã cố gắng để anh có thể yêu em nhưng có lẽ không được rồi…

Anh không yêu em, không quan tâm em, không muốn gặp em nữa… Em không muốn phải đau thêm nữa. Em không muốn khóc nữa.

Và dù yêu anh như thế nào đi nữa thì em vẫn phải từ bỏ. Và khi đã bỏ, em sẽ không quay đầu lại đâu anh.

Dù anh đi cùng người con gái nào đó em sẽ vẫn ghen anh nhé... nhưng em vẫn cười…

Dù anh bị đau hay không khỏe em sẽ rất rất lo… nhưng em sẽ tỏ ra vô tâm anh nhé!

Dù khi anh cười và nói rằng anh nhớ em thì mặc cho con tim em đang đau nhói, em sẽ vẫn cố gắng cười đáp trả thôi nha anh…

Em không quay lại đâu… vì em biết sẽ có người thay em quan tâm anh, thay cả việc lo lắng ghen tuông và quan trọng là sẵn sàng bỏ tất cả vì anh…

Em sẽ không khóc… không buồn… không hối hận vì yêu anh. Và sau này không có anh em vẫn ổn… chỉ là vắng đi một hình bóng làm em cười thôi! Và em vắng đi tiếng cười của anh cho em thôi mà…

Em yêu anh nhiều lắm… nhưng em ổn… Em quên anh rồi… anh cứ nghĩ là thật nhé! Dù nhớ anh đến phát khóc thì em cũng sẽ vẫn cười… vì anh đang hạnh phúc và em vẫn ổn…
Photo: EM ỔN, ANH NHÉ!


Cuộc sống không anh đối với em vẫn rất ổn mà.

Lúc trước không có anh thì em vẫn yêu, vẫn sống, vẫn vui vẻ và không có anh thì vẫn còn bạn bè em mà…

Anh! Tình cờ hay cố ý nhỉ? Hay lại là duyên số...

Em ghét duyên số.

Tại sao lại không để em nhận ra anh sớm hơn nhỉ?

Tai sao lại không để em yêu anh?

Tại sao lại không cho em cơ hội để có thể là hạnh phúc của anh?

Tại sao lại tàn nhẫn với em vậy?

… Tại sao em gặp anh lại không nhận ra anh, tại sao khi nhận ra anh, em lại không yêu anh và tại sao khi em yêu anh thì lại không được?

Em biết tất cả câu trả lời đều là tại em… Nhưng anh ơi! Em đã cố gắng để anh có thể yêu em nhưng có lẽ không được rồi…

Anh không yêu em, không quan tâm em, không muốn gặp em nữa… Em không muốn phải đau thêm nữa. Em không muốn khóc nữa.

Và dù yêu anh như thế nào đi nữa thì em vẫn phải từ bỏ. Và khi đã bỏ, em sẽ không quay đầu lại đâu anh.

Dù anh đi cùng người con gái nào đó em sẽ vẫn ghen anh nhé... nhưng em vẫn cười…

Dù anh bị đau hay không khỏe em sẽ rất rất lo… nhưng em sẽ tỏ ra vô tâm anh nhé!

Dù khi anh cười và nói rằng anh nhớ em thì mặc cho con tim em đang đau nhói, em sẽ vẫn cố gắng cười đáp trả thôi nha anh…

Em không quay lại đâu… vì em biết sẽ có người thay em quan tâm anh, thay cả việc lo lắng ghen tuông và quan trọng là sẵn sàng bỏ tất cả vì anh…

Em sẽ không khóc… không buồn… không hối hận vì yêu anh. Và sau này không có anh em vẫn ổn… chỉ là vắng đi một hình bóng làm em cười thôi! Và em vắng đi tiếng cười của anh cho em thôi mà…

Em yêu anh nhiều lắm… nhưng em ổn… Em quên anh rồi… anh cứ nghĩ là thật nhé! Dù nhớ anh đến phát khóc thì em cũng sẽ vẫn cười… vì anh đang hạnh phúc và em vẫn ổn…
-via Kenh14-

<3 MK <3

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Con chó và người ăn mày


Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại. Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vào trong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ vứt vào trong bát.
Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườn rau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn rau bỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đó được mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô, bên giếng có một gốc cây già.
Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từ đâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõ mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát. Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để.

Người ăn mày mang con chó về “nhà” của mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát. Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó. Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ăn nhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn mày lại càng thu được nhiều tiền thêm.
Người ăn mày bỗng dưng “ phát tài”, liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ông trúng giải độc đắc. Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từ mảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lều nát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ở vườn sau khu nhà mình.



Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốc mê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lại càng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trong túi ra cả xập tiền lớn. “ Quý ngài ăn mày” bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ông cũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao.

Điều duy nhất làm cho “ quý ngài ăn mày” cảm thấy khó xử chính là chú chó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giống quý, thuần chủng kia!
Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng. Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sau đó cho nó vào một chiếc lồng gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thả xuống cái giếng khô.
Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.

Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu, hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa. May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của con chó cho ông biết rằng người bạn ngày khốn khó xưa kia vẫn còn sống.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, người hành khất ngược lại cảm thấy không hề vui vẻ, chó nhỏ đi rồi, bạn bè quý tộc của ông ta cũng không hề nhiều hơn, vả lại có một hôm, nhằm lúc ông uống rượu say lướt khướt, đã buột miệng để lộ ra cái thân phận thấp hèn ngày xưa. Lũ người kia bỗng chốc chế nhạo và quay mặt lạnh nhạt với ông ta. Người ăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chỉ có chú chó nhỏ đã từng trải qua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡ vứt nó xuống dưới giếng khô.
Người ăn mày chạy thật mau đến bên giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưng chó con chỉ đi quanh cái lồng gỗ mà không dám nhảy vào trong. Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây to, một đầu cột vào gốc cây, tự mình trèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãi chút nào. Đáy giếng tối om om, lại bốc lên mùi thum thủm, ông vội cắp con chó rồi trèo lên. Chó con chẳng hề oán trách chủ mình, vui mừng liếm mặt người chủ lâu ngày mới gặp lại.
Bác sỹ giỏi nhất trong thành cũng không thể trị nổi bệnh của chó nhỏ. Người hành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, mỗi ngày đều cho nó đồ ăn ngon nhất, đi đâu cũng dắt theo. Con chó nhỏ vui lắm, lúc lắc cái đuôi nhỏ, nhưng đầu nó chỉ có thể quay nhìn đằng sau, đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn trời cao.
Người ăn mày mang chó nhỏ đi khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, ông cầm tiền bỏ vào tân tay những người hành khất khác. Thấy những người ấy cảm kích cầm tiền của mình, ông cảm thấy thật là mãn nguyện. Rồi ông bắt đầu có dự định mới, ông báo cho những người ăn mày trong cả thành tới nhà ông lĩnh tiền.

Tin tức truyền đi rất nhanh, đội ngũ ăn mày tới lĩnh tiền càng lúc càng đông. Những người được tiền rồi dùng mọi lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để tán tụng ông, khiến ông hưng phấn khôn tả.
Đài truyền hình tới, bản tin buổi tối cũng có phóng sự nói về ông.
Ngày thứ hai, mọi người như nước thủy triều xông tới nhà ông, có những người chẳng phải ăn mày cũng gia nhập vào đội quân lĩnh tiền.
Người hành khất cứ chìm đắm trong cảm giác vinh dự vui sướng, ngày nào cũng bận rộn chạy qua chạy lại giữa ngân hàng và nhà mình.
Cho đến một hôm, ngân hàng báo cho ông biết tiền trong tài khoản đã hết, ông đành phải nói với hàng dài những người xếp hàng rằng : Hết tiền để phát mất rồi!
Đám người xếp hàng lập tức biến thành một đoàn hỗn loạn. Chúng bắt đầu mắng chửi : “ Đồ ti tiện!” “Sao đến lượt tao lại không phát nữa!”  “ Dạy cho nó một bài học!”. Bọn chúng xông vào nhà ông, ném gạch tới tấp làm vỡ hết cửa sổ. Ông chốt cửa nhà lại, nhưng cũng sắp bị đám người xô đổ đến nơi rồi. Sợ quá, ông chạy ra vườn sau. Trông thấy sợi dây thừng còn buộc bên miệng giếng, ông vội vã leo xuống.  Lúc sắp xuống tới đáy giếng, bất ngờ đầu dây thừng buộc ở miệng giếng bị rơi ra, người hành khất cùng sợi dây vẫn nắm chắc trong tay rơi xuống đáy giếng tối om.

Cảnh sát mất rất nhiều công sức mới giải tán được đám người hung hãn, nhưng ngôi nhà gần như đã biến thành một bãi hoang tàn, những thứ có thể lấy được, người ta đều cướp đi hết.
Thời gian mỗi ngày một qua đi, người ăn mày chỉ đành trú lại ở đáy giếng vừa tối vừa lạnh, ông ta ngóc mặt lên gào với trời, với trăng, chẳng ai nghe thấy.  Chó con mỗi ngày chạy đi khắp nơi kiếm thức ăn ném xuống giếng, lúc thì là chiếc bánh bao đã mốc meo, khi thì miếng xương đã biến mùi. Chó con kiếm thức ăn rất khó khăn, vì đầu nó chỉ có thể nhìn ngược đằng sau. Không làm thế nào được, nó chỉ biết nằm dài ra mà hít hà dưới đất, vớ được miếng thịt hỏng hay gì đó là ngóc dậy chạy về miệng giếng khô ngay. Có một lần, chó con còn vứt xuống cả xác một con mèo chết.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, chó con thậm chí còn không để dành thức ăn cho bản thân, người nó gầy chỉ còn da bọc xương, thế rồi nó yếu đến mức sức lực để đi cũng không còn. Người ăn mày ngày nào cũng gào thét khản cả cổ, chẳng có ai tới cứu ông ta.
Vài ngày liên tiếp chó con không thả đồ ăn xuống nữa, người ăn mày không biết con chó đã xảy chuyện gì. Ông đau đáu nhìn lên mảnh trời hình tròn nhỏ bé trên miệng giếng, biết rằng mình sắp chết.
Một buổi sớm, những tiếng người nói chuyện rầm rì trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết chút sức tàn hô lên một tiếng. Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng mặt trời chói lọi làm ông không mở nổi mắt. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt : “ Nếu không phải thấy có xác con chó con chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông.” Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chó nhỏ, nước mắt rơi ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.

Bức thư của một chú cún

Tôi là một con chó nhỏ, một con chó chưa trở thành chó hấp, chó nướng hay chó nhựa mận, nhưng tôi thực sự an lòng với những gì của mình được tạo hóa sinh ra. Trong lòng tôi chẳng bao giờ gợn lên một chút đố kị hay tủi thân khi biết được những bạn cún ở các gia đình khác được nuông chiều và chăm sóc đầy đủ hơn tôi. Người ta nói đó là đức hạnh của loài chó.


Ở Việt Nam đến bây giờ thịt chó vẫn là một món ăn vô cùng khoái khẩu. Số quán thịt chó không giảm nhưng số người chăm sóc và yêu một con chó như một người bạn thân cũng tăng lên. Mấy năm trở lại đây, người Việt Nam bắt đầu đã có những tranh luận nên hay không nên ăn thịt chó. Chuyện ăn thịt chó hay không là chuyện rất bình thường và hết sức nội bộ. Vì có lẽ cả thế giới này cũng chỉ có Việt Nam và xứ Hàn ăn thịt chó chính thức mà thôi. Vì thế, xin gửi đến bạn đọc "Bức thư của một chú cún" để đọc có lẽ chỉ là để cho …vui
Thưa các quí bà, thưa các quí ông, những người hiện nay ăn và không ăn thịt chó.
Tôi là một chú cún sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo ở một làng quê Bắc bộ. Cuộc sống của tôi gắn liền với cuộc sống của những người nông dân trong gia đình này. Khi họ no thì tôi no. Khi họ đói thì tôi đói. Khi họ lên voi thì tôi không nói với những con chó ở hàng hàng xóm rằng tao là voi. Khi họ xuống phận chó như tôi thì tôi vẫn chẳng bỏ họ đến với người khác. Khi họ vui tôi mừng vẫy rối rít cái đuôi tí xíu của mình. Khi họ buồn tôi chỉ biết dụi đầu vào chân họ để chia sẻ hoặc bỏ vào nằm trong góc nhà lặng im buồn bã.
Tôi là một con chó nhỏ, một con chó chưa trở thành chó hấp, chó nướng hay chó nhựa mận, nhưng tôi thực sự an lòng với những gì của mình được tạo hóa sinh ra. Trong lòng tôi chẳng bao giờ gợn lên một chút đố kị hay tủi thân khi biết được những bạn cún ở các gia đình khác được nuông chiều và chăm sóc đầy đủ hơn tôi. Người ta nói đó là đức hạnh của loài chó. Nhưng tôi không nghĩ đến những điều to tát ấy. Tôi chỉ nghĩ tôi là một con chó sinh ra đúng với nghĩa phận của nó mà thôi.
Tôi chỉ biết tôi yêu thương và trung thành với chủ. Nhưng đó không hề là một tình yêu thương và trung thành mù quáng mà nó lại làm cho tôi hạnh phúc và kiêu hãnh. Bởi khi trong lòng chúng ta còn tình yêu thương, còn niềm kiêu hãnh thì đó chính là hạnh phúc đích thực trong cuộc sống này. Ngay cả khi tôi chứng kiến sự ra đi bi thương và đau đớn của ông nội và cha mẹ tôi thì tôi cũng chưa bao giờ bị nhấn chìm trong thù hận để lao vào cắn nát bắp chân của những người đã làm cho ông nội và cha mẹ tôi phải biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Trong một ngày đen tối đã lâu, không biết vì một lý do gì đó mà ông nội tôi bị vây bắt lúc gần sáng. Nghe tiếng la hét và tiếng chân chạy rình rịch, tôi tỉnh giấc dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Tôi thấy những người chủ của ông nội tôi trói ông tôi lại và khiêng ra cạnh bể nước. Rồi họ cầm một con dao nhọn thọc sâu vào cổ họng ông tôi. Máu từ cổ ông tôi phun ra. Và chỉ ngay sau đó, tôi không còn nhận ra ông nội tôi nữa. Lúc đó, ông tôi chỉ là những mảnh thịt được pha và xếp loại. Rồi họ trộn những thứ có mùi thơm mà họ gọi là gia vị vào những mảnh thân xác của ông tôi. Thế là, họ có một ngày vui bất tận.
Những người giết ông tôi vừa xả thịt ông vừa nói cười vui vẻ. Trưa hôm đó, họ ném cho tôi một khúc hài cốt của ông tôi và bảo tôi ăn như một sự ban thưởng. Tất cả hình dáng của ông tôi không còn, nhưng hơi thở và mùi mồ hôi đặc biệt của ông tôi mãi mãi ăn sâu vào ký ức của tôi. Tôi ngước mắt u sầu nhìn họ. Tôi muốn nói với họ một điều gì đó nhưng tôi không biết tiếng con người
Rồi đến một ngày cha mẹ tôi cũng phải ra đi như thế. Những đêm sau ngày cha mẹ tôi mất đi, năm anh chị em tôi chỉ biết rúc đầu vào nhau trong bóng tối ngôi nhà im lặng và buồn bã suốt đêm. Nhưng chúng tôi vẫn nghe đâu đấy tiếng bước chân của ông nội và cha mẹ vang lên đêm đêm như thuở còn sống khi họ làm nhiệm vụ canh giữ ngôi nhà. Tôi không bao giờ quên lời cha tôi trăng trối: "Đừng oán hận và đừng trả thù con ạ. Có lẽ số phận của loài chó chúng ta phải như thế. Dù thế nào con cũng phải gìn giữ những đức hạnh của tổ tiên chúng ta để lại: đó là tình yêu thương và lòng trung thành”. 
Có lẽ vì những lời trăng trối đau thương mà đầy tự trọng ấy mà chúng tôi không bỏ những người chủ ra đi. Tuy rằng trong giấc ngủ của mình, đôi lúc tôi mơ thấy tôi ra đi và trở thành một con chó hoang mạnh mẽ và tàn bạo. Đêm đêm tôi trở về phá phách ngôi nhà. Tôi sẵn sàng tấn công con người khi nhìn thấy họ. Tôi mơ thấy tôi bay lên và đóng hai hàm răng sắc nhọn và buốt lạnh ngập sâu trong cổ họng con người. Tôi thấy máu con người xối nóng trên thân thể tôi và kích động sự trả thù của tôi. Ngay lúc đó, tôi thấy một luồng hơi thở rực nóng và một cái mùi quen thuộc đến thắt lòng phả vào tôi, tôi quay lại và nhận ra những người thân yêu của tôi đã chết hiện về. Và tôi thấy từ cổ họng ông tôi và cha mẹ tôi máu vẫn chảy. Nhưng họ nói họ rất buồn khi thấy tôi mang theo lòng thù hận ngùn ngụt như một cơn hỏa hoạn khổng lồ.
Sau những cơn ác mộng như thế, tôi thường nằm không ngủ cho đến sáng. Nhưng rồi tôi cũng chứng kiến sự ra đi của một người chủ. Tôi đã khóc. Nhưng quá ít người nhìn thấy nước mắt của tôi. Và có ai nhìn thấy cũng không thể tin loài chó chúng tôi biết khóc khi phải vĩnh biệt những ông chủ, bà chủ của mình. Bởi cho dù thế nào tôi cũng chỉ là một con chó. Sau đó, nhiều đêm tôi đã trốn nhà ra phần mộ của người quá cố. Tôi vẫn cảm nhận đầy đủ mùi quen thuộc và gần gũi của người ấy. Tôi dụi đầu vào ngôi mộ như tìm lại sự vuốt ve ấu yếm và ấm áp từ bàn tay của người đó. Chỉ đến lúc đó, tôi mới thấy lòng tôi không còn sự hận thù độc ác nữa.
Có một lần vì thấy lòng vô cùng trống rỗng, tôi đã bỏ nhà đi lang thang. Tôi có đâu ngờ việc bỏ đi của tôi đã làm cậu chủ nhỏ buồn bã. Cậu đi tìm tôi. Khi tôi đang lang thang bên cạnh các bụi cây dại ven chân đê, tôi nghe tiếng cậu chủ nhỏ gọi tôi. Tiếng gọi da diết và lo lắng đến nhường nào. Tiếng gọi ấy làm tôi không thể cầm lòng. Thế là ý định chui sâu vào một bụi cây dại của tôi để tránh mặt cậu chủ nhỏ không thể thực hiện được. Tôi vội vã chạy về phía cậu. Khi nhìn thấy tôi, cậu chủ nhỏ cuống quýt lao đến và ôm tôi vào lòng.
Tôi thấy một cái gì đó nóng hổi thấm vào chân lông trên cổ tôi. Và tôi nhận ra đó là những giọt nước mắt vui mừng của cậu chủ nhỏ khi tìm thấy tôi. Đã nhiều lần trong đêm khuya tĩnh lặng, tôi đặt câu hỏi vì sao cậu chủ nhỏ của tôi đã lo âu khi tôi bỏ đi và đã khóc khi tìm thấy tôi? Có phải cậu chủ còn quá bé nên chưa biết được sự quyến rũ ma quỉ của thân xác chúng tôi được nấu chín với đủ loại gia vị. Hay có một cái gì đó khác biệt trong tâm hồn thiên thần của cậu?
Đã nhiều lần, tôi bước đến vùi đầu vào lòng cậu chủ nhỏ và muốn nói là hãy cảnh giác với tình thương yêu của cậu đối với tôi. Vì khi lớn lên, một bữa tiệc thịt chó được dọn lên, cậu ngồi xuống và bắt đầu nhai. Cậu sẽ kinh hoàng nhận ra sai lầm chết người trong tình thương yêu thuở trước của cậu đối với một con chó. Cậu sẽ phá lên cười về cái tình thương yêu phù phiếm và ngờ nghệch của cậu đối với một con chó.
Nhưng rồi tôi lại không nói nữa. Vì tôi không biết tiếng con người. Và vì tôi đã chứng kiến tình thương yêu ấy trong không ít cậu bé khác đã được thay thế bằng tình yêu với món cầy tơ 7 món khi những cậu bé ấy trở thành những người đàn ông. Tình yêu thương của những cậu chủ nhỏ đối với loài chó chúng tôi là chân thành và có thật. Và tình yêu đối với món thịt chó khi các cậu chủ nhỏ lớn lên cũng chân thành và càng có thật. Vậy điều gì đã thay đổi những cậu chủ nhỏ ấy? 
Sau này, cho dù cậu chủ nhỏ ấy ra lệnh cho ai đó trói tôi lại, thọc sâu lưỡi dao vào cổ họng tôi, xả tấm thân tội nghiệp của tôi ra thành từng mảnh nhỏ, nấu chín tôi và gắp từng miếng đưa vào miệng nhai ngon lành thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Bởi có lẽ một trong những sứ mệnh của loài chó chúng tôi làm cho cái lưỡi của những người mà tôi thực sự yêu thương và trung thành được ngập tràn vị giác của sự khoái cảm.
Đã có những đêm, tất cả những con chó sống trong cái làng của tôi đã bí mật tụ tập nhau trong một ngôi nhà bỏ hoang. Chúng tôi nói với nhau về những nhà hàng cầy tơ 7 món đang mọc lên giữa những con phố văn minh của thời hậu hiện đại. Đêm đêm, chúng tôi chứng kiến những chiếc xe chở những chiếc lồng sắt khổng lồ mang đồng loại của chúng tôi đến các lò mổ. Đêm đêm, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu đau đớn và kinh hãi của những con chó bị chọc tiết và tiếng máu chảy vào những chiếc chậu nhựa.  Chúng tôi ngửi thấy cả mùi thân xác được nấu chín của đồng loại chúng tôi đang tỏa ra một mùi vị quyến rũ biết bao người.
Chúng tôi đã viết một bản thông điệp gửi con người với nội dung: Hãy đừng giết chúng tôi. Nhưng rồi chúng tôi đã không gửi đi thông điệp ấy. Chúng tôi nghĩ, hình như chúng tôi không có quyền được ưu tiên hơn những loài vật khác. Mặc dù chúng tôi đã sống với con người với một tình cảm đặc biệt và lòng trung thành không vụ lợi mà không loài vật nuôi nào có được. Phải chăng vì chúng tôi đã sống một cách bản năng và cả ý thức với con người mà chúng tôi muốn được thừa hưởng một chút lòng tốt từ con người hơn những loài vật khác như hầu hết con người có trên hành tinh này đã làm đối với loài chó chúng tôi?
Thế rồi, chúng tôi nghe được những lời tranh luận của rất nhiều người về việc ứng xử với chúng tôi. Đối với người không ăn thịt chúng tôi hoặc từ bỏ ăn thịt chúng tôi và cả người vẫn khát thèm ăn thịt chúng tôi như một niềm vui của họ thì chúng tôi vẫn phải cám ơn tất cả. Bởi cho dù thế nào chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên con người ở xứ sở này đã lên tiếng về số phận chúng tôi và về một điều gì đó của con người có liên quan đến chúng tôi.
Chúng tôi quyết định không gửi bức thông điệp có vẻ như một lời cầu xin khi đọc những lời tranh luận về loài chó và thịt chó. Bởi chúng tôi thực sự cảm thấy đau lòng và xấu hổ vì các quí ông, quí bà đã phải tốn phí thời gian cho một loài mà các quí ông, quí bà gọi là chó. Chỉ vì thân phận chó vô nghĩa của chúng tôi mà có những quí ông, quí bà đã phải nổi giận để bênh vực chúng tôi và cũng có quí ông, quí bà trở thành những người ghét bỏ và mắng mỏ nhau. Tiếp tục yêu quí chúng tôi để một ngày trói chúng tôi lại ăn thịt chúng tôi hay giã từ chuyện đó thì chúng tôi vẫn biết rằng chúng tôi chỉ là loài chó và chúng tôi phải đón nhận điều đó mà không hề than thở. Nhưng chúng tôi cũng có giây phút được an ủi bởi những người trước khi thọc dao vào cổ họng chúng tôi đã nói "Tao hóa kiếp cho mày làm người". 
Chúng tôi xin cám ơn ân huệ đó. Nhưng những con cún nhỏ chúng tôi đã bàn bạc và đi đến thống nhất là: chúng tôi không xin được hóa kiếp làm người. Chúng tôi vẫn tiếp tục làm chó ở những kiếp sau. Bởi hóa kiếp làm người thì chúng tôi sẽ phản bội lại sứ mệnh của loài chó chúng tôi là giữ nhà, sẻ chia một phần nào đó khi con người buồn bực hay khi con người chán con người và phục vụ khoái khẩu của con người, dù rằng số người ăn thịt chúng tôi chỉ chiếm một phần quá nhỏ trong thế giới loài người.
Chúng tôi không muốn ở kiếp sau khi hoá kiếp thành người, chúng tôi lại cầm dạo chọc sâu vào cổ họng đồng loại mình và xả thịt, và nấu chín với đủ loại gia vị và ngồi xuống nhai trong sự khoái cảm của vị giác đang dâng lên cuồng nhiệt cùng rượu mạnh. Nhưng có lẽ lý do mạnh hơn cả khiến chúng tôi không xin được hoá kiếp làm người là chúng tôi không phản bội lại sự sắp đặt của Tạo hoá.
Tôi, một con chó nhỏ, xin cám ơn các quí bà, quí ông đã mất thời gian vàng ngọc đọc bức thư không đáng nói này. Chúng tôi cũng xin thưa với các quí bà, quí ông rằng: cùng với việc gửi lá thư này cho quí bà, quí ông, tôi cũng gửi theo một thùng gồm giềng, mẻ, lá mơ, sả, mắm tôm, chanh ớt… để nếu cần thì các quí bà, quí ông dùng cho tiện. Bởi cuối cùng chúng tôi cũng chỉ là một loài vật sinh ra để phục vụ con người mà không được phép cũng như không có ý đòi hỏi bất cứ điều gì cho cá nhân mình như tổ tiên, ông bà, cha mẹ tôi đã làm.

Cún tôi xin cúi đầu vẫy đuôi tạm biệt
Gâu…gâu…gâu…
Cún nhỏ

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

[Chap 4] Sorry That I Loved You ...


Chap 4: Vị Khách Không Mời












Thành phố Yongin cách Seoul hơn 30km về hướng Đông Nam. Tuy không mất quá nhiều thời gian để đi đến đó, nhưng những vụ lùm xùm ở trung tâm thương mại COEX Mall khiến đội cảnh sát của Jessie mất nhiều thời gian hơn dự định để báo cáo tình hình và bàn giao công việc cho các đồng nghiệp khác. Phải đến 8h tối họ mới có mặt ở Everland, đấy là bao gồm cả việc mất thời gian cho việc tìm đạo cụ … hóa trang …

“Tớ không hiểu sao mình phải mặc cái quái này.”, Summer bước xuống xe với chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát cơ thể, khoe vòng eo và đôi chân dài miên man của mình nhưng cô lại tỏ ra không mấy thoải mái vui vẻ với nó.

“Chẹp! Nhìn kĩ lại cậu ăn mặc thế này trông hấp dẫn hơn thường ngày nhiều.”, Kevin cũng khoác lên mình một bộ vest đen sang trọng.

“Nhưng mặc vậy tớ không mang theo súng được.”

“Đồ ngốc, cậu có túi xách để làm gì?”

“Người thay đổi nhiều nhất là Madam đấy!”, Ron đá mắt về phía Jessie.

Trong chiếc đầm dài màu trắng xẻ cao và đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc xoăn buông xõa cùng chiếc trâm cài bằng pha lê và lông vũ được thiết kế một cách tinh xảo, Jessie lộng lẫy đến ngây người.

“Madam àh, giờ tôi mới biết cô thật sự không thích hợp làm cảnh sát.”, Kevin tặc lưỡi.

“Tớ đồng ý với ý kiến của cậu!”, Ron chép miệng.

“Đừng giỡn nữa, tập trung cao độ làm việc đi. Bữa tiệc hôm nay có rất đông người, mọi người nên nhớ cảnh giác bất cứ lúc nào.”, Jessie đưa hai kẻ mơ mộng đang bay bổng trước mặt mình như trở về với mặt đất.

“Madam à, với đôi giày này làm sao mà bắt cướp.”, Summer chỉ vào đôi giày cao gót dưới chân và nhăn nhó như thể nó làm đau mình.

“Lúc cần quăng đi là xong.”, Jessie quay đi.

“Her… Nhưng nó đắt lắm.”, Summer đần mặt ra.

“Ngốc! Lêu lêu”, Kevin và Ron trêu chọc.





“Xin lỗi các vị, phải có thiếp mời hoặc Member Card của Everland mới được vào.”, họ bị bảo vệ chặn lại ở cổng vào.

“Chúng tôi là cảnh sát.”, Jessie trình tấm thẻ cảnh sát trên tay.

“Xin lỗi chúng tôi giúp gì được cho Madam.”, hai người bảo vệ lúng túng không biết chuyện gì xảy ra.

“Tôi muốn biết dạ tiệc của Nickhun Buck Horvejkul ở đâu?”





“Trời ơi, khu European Adventure ở đâu chứ? Cái công viên rộng khủng khiếp thế này chắc kiếm tới sáng mới ra.”, Kevin hổn hển vì phải đi bộ lòng vòng suốt cả giờ đồng hồ.

“Sao lúc nãy đi ngang khu Global Fair cậu không mượn người ta một chiếc xe chuyên dụng chứ?”, Summer cằn nhằn.

“Vì lúc nãy tớ tưởng cái khu đó gần lắm. Vậy sao giờ cậu mới nhắc chứ?” Kevin bực dọc.

“Nãy tớ quên, giờ mệt mới nhớ nè.” Summer cãi lại.

“Thôi được rồi. Không nhanh chân chỉ sợ chúng ta đến đó cô ta bị người ta bắt cóc mất thì công sức đi bộ của hai cậu thành công cốc đấy.”, Ron can ngăn.

“Đừng cãi nữa. Tới nơi rồi.”, Jessie chỉ vào tòa nhà nguy nga đang lấp lánh ánh đèn và tiếng nhạc xập xình ở cách đấy không xa.

European Adventure thực chất là một dãy nhiều nhà hàng lớn mang các phong cách khác nhau của Châu Âu, có một vườn hoa tuyệt đẹp bao quanh và nổi tiếng với trò roller coaster bằng gỗ. Thế nhưng không khó để nhận ra khu vực ồn ào nhất trong số đó.

Mọi ánh mắt đổ dồn khi 4 người bọn họ bước vào, mốt số vì trầm trồ trước vẻ đẹp băng giá của Jessie và thầm nghĩ không biết đây là tiểu thư nhà nào, số còn lại ngạc nhiên vì họ lạ mặt, chưa từng gặp ở bất kì buổi tiệc xã giao nào.

“Tiffany! Nhìn kìa!”, tiếng vỗ vai của cô gái đứng bên cạnh khiến Fany quay lại vì cô ta nhận ra họ là cảnh sát theo chân Fany đến trường mỗi ngày.

Dĩ nhiên khỏi phải nói, Fany phải đớ người ra vài giây vì không ngờ họ mò đến tận đây sau khi cô đã dầy công sắp đặt cái trò đánh lạc hướng mà cô đã tốn chất xám suy nghĩ cả đêm ấy.

“Jessica Jung, tại sao mấy người ở đây?”, một câu hỏi mà Fany biết là hơi thừa thải nhưng cũng nên có chút lí giải cho sự ngạc nhiên của mình bây giờ.

“Chỉ mới vài tiếng đồng hồ mà cô lại quên rằng nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cô 24/24 sao?”, Jessie lạnh lùng trả lời.

“Tôi hỏi tại sao các người biết tôi ở đây?”, Fany hỏi lại lần nữa.

“Mấy trò trẻ con của cô chỉ lừa được bọn con nít thôi. Cô đã đánh giá thấp cảnh sát chúng tôi rồi đấy.” Kevin nhảy vào.

“Hừ … Được rồi! Mặc xác các người.”, Fany tức tối.





“Aigoo! Con nữ cảnh ấy bình thường chỉ toàn áo sơ mi, quần jean chả có gì hấp dẫn, không ngờ make up lên lại lộng lẫy thế này.”, Nickhun chống cằm chăm chú nhìn về phía Jessie.

“Giờ này anh còn nói mấy chuyện này ư?”, Fany tát nhẹ một cái và má Nickhun như cảnh cáo.

“A! Đau đó em.”, Nickhun xoa mặt.

“Đúng là hắc ám mà. Không ngờ bọn chúng cũng ráng lết xác đến đây.”

“Thôi nào! Dù gì cũng đến rồi, cứ vui vẻ đi.”, Nickhun xoa vai dỗ ngọt.





“Tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được cùng cô nhảy điệu này không?”, một gã đàn ông khoác trên mình một bộ vest lịch lãm nhưng ánh mắt của hắn thì không lịch sự như vậy. Hắn tiến về phía Jessie và ngỏ lời.

“Tôi không biết nhảy thưa ông.”, Jessie từ chối không cần suy nghĩ.

“Trông cô quen lắm, có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?”, hắn lân la bắt chuyện.

“Xin lỗi chắc ông nhầm người rồi.”, Jessie cố tình đi sang chỗ khác.

“Đừng vậy mà, nếu có thể, tối nay …”, gã đàn ông ấy bám theo và một tay sờ vào eo Jessie một cách sỗ sàng.

“Á á … Đau …”, hắn kêu lên vì Jessie nắm lấy bàn tay tên sàm sỡ ấy, bẻ ngược lại. Hắn ta không ngờ nhìn bề ngoài cô gái này nhỏ bé vậy nhưng lại có sức mạnh khiến một gã đàn ông như hắn không thể kháng cự.

“Biến đi trước khi ta nổi nóng.”, Jessie đe dọa khiến hắn ta bỏ đi với gương mặt cay cú.





“Đáng lí giờ này tớ đang ngon giấc trong chăn êm nệm ấm, chả hiểu sao phải dự buổi tiệc nhàm chán này.”, Kevin ngáp ngắn ngáp dài. Có lẽ hôm nay đã là một ngày vận động quá nhiều.

“Xem như xui xẻo đi.”, Ron an ủi.

“Hai người làm ơn đừng có lúc nào cũng bám sát sau lưng tôi như hồn ma vất vưởng được không? Tôi đâu có bốc hơi.”, vừa lúc Fany quay lại quát nạt.

“Được rồi thưa cô.”, Ron đáp.

Kevin vuốt ngực của mình như một cách để dằn cơn giận xuống. Mặc dù chuyện bị con bé đanh đá này mắng mỏ đã trở nên quá quen thuộc rồi nhưng Kevin vẫn chưa chịu đựng được những lời xỉ vả khó nghe của cô ta.

“Giữ khoảng cách một chút đi, kẻo cô ta lên cơn động kinh nữa thì mệt.”, Kevin lầm bầm một cách tức tối.





Một lát sau …

“Cô đi đâu vậy?”, Ron hỏi khi thấy Fany chuẩn bị bước ra khỏi hội trường.

“Không phải vào vào toilet mấy người cũng đi theo chứ?”, vẫn cái cách trả lời khó chịu cũ.

Ron và Kevin đành ngán ngẩm đứng bên ngoài chờ.





Săm soi gương mặt mình trong gương, Fany dậm lại một ít phấn, chuốc masscara lại hàng mi cong vút và vừa định tô lại một ít son trên đôi môi căng mộng gợi cảm của mình thì chuông điện thoại cô reng lên bất chợt.

Đó là một số điện thoại lạ. Ngập ngừng giây lát, Fany bắt máy.

“Alo! Ai đấy?”

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy từ đầu dây bên kia một thứ âm thanh rè rè như tiếng radio mất sóng. Cứ ngỡ do sóng yếu, Fany men theo lối thoát hiểm bước ra ngoài với hy vọng khá hơn.

“Alo! Alo!”, Fany cố nói to hơn.

Bất chợt, một bàn tay nào đó từ phía sau ôm chặt lấy Fany và bịt miệng cô bằng một cái khăn có mùi gì đó rất khó chịu. Fany cố vùng vẫy một cách yếu ớt trong cánh tay siết chặt của gã đàn ông lực lưỡng đó. Và rồi … cô ngất lịm …





“Cô ta vào đấy nữa tiếng rồi đấy!”, Kevin cằn nhằn.

“Để mình vào xem sao.”





“Kevin, xem này.”, Ron hét lớn khiến Kevin hốt hoảng chạy vào.

Trong toilet chỉ còn lại chiếc túi xách của Fany và bên ngoài lối thoát hiểm là chiếc điện thoại của cô rơi bên cạnh một cái khăn trắng có mùi của Isoflurane, một loại dung dịch gây mê…

“Báo cho Madam ngay.”

Ron chạy vào hội trường và thì thào vào tai Jessie một cái gì đó khiến cô đặt mạnh ly Whisky trên tay xuống bàn đến suýt vỡ. Summer cũng sửng sốt chạy theo.

“Xin lỗi Madam, chúng tôi không biết bên trong toilet có lối thoát hiểm.”

“Báo cho đội bảo vệ, chặn tất cả xe đang ra khỏi Everland.”, Jessie ra lệnh.

Như chợt nhớ có một cổng ra khác ở gần khu vực European Adventure không xa. Chỉ sợ khi đội bảo vệ nhận được tin báo bọn chúng đã trốn thoát, Jessica tức tốc chạy đến đó.

Thật đúng như dự đoán, một chiếc xe đang chạy ra khỏi garage. Một tên cầm lái và một tên ngồi ở phía sau cùng một cô gái đang gục đầu vào vai mình. Có thể ở khoảng cách khá xa Jessie có thể không nhìn rõ mặt cô gái đó, nhưng chiếc váy hồng nổi bật mà Fany mặc khi nãy không lẩn vào đâu được.

“Cảnh sát! Đứng lại.”, Jessie hét lớn và vén chiếc váy dài rút khẩu súng được dắt cẩn thận ở đùi trái của mình và nổ súng.

Đáng tiếc viên đạn không đi đúng vào bánh xe như mong muốn. Tên cầm lái giật mình rồ ga và trốn thoát.

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

[Chap 3] Sorry That I Loved You ...


Chap 3: Cuộc Chiến Ngầm












Bắt đầu một ngày mới bằng không khí u ám se lạnh của khí trời sau cơn mưa rả rít đêm qua và bầu không khí ở nhà họ Hwang cũng căng thẳng không kém. Đội cảnh sát WPU có mặt sớm hơn hẳn mọi ngày để tìm nguyên nhân của cái rắc rối không mời mà đến với họ sau khi ngây ngô nhận lòng tốt của Tiffany Hwang.

“Fany ah, có mỗi cái nhẫn thôi con đâu cần làm lớn chuyện lên vậy chứ? Con thích ba mua cho con cái khác cũng được mà.”, ông Hwang cảm thấy ái ngại khi Jessie cùng 3 người còn lại đến làm việc khi mặt trời còn chưa ló dạng như thể đang làm phiền họ.

“Không phải đâu ba! Đó là kỉ vật của mẹ sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?”, Fany cương quyết.

“Vậy giờ không bằng không chứng, con định nói ai lấy của con đây?”, ông Hwang hỏi.

“Hôm qua con vẫn còn thấy nó cơ mà … Cho đến khi 4 người bọn họ vào mà chưa được sự cho phép …”, Fany liếc nhìn và kết tội.

“Cô Hwang, xin cô nói năng cho cẩn thận. Chính cô mời chúng tôi lên phòng để dùng món bánh cô làm. Sao có thể nói là chưa được sự cho phép?”, Ron bất bình.

“Đúng là tôi có mời nhưng chính các người tự tiện bước vào khi chưa có sự có mặt của tôi. Làm sao tôi biết các người làm gì trong đó chứ?”, Fany buông những lời lẽ chói tai.

“Cô đừng có vu khống …”

“SUMMER!” Jessie lên tiếng ngăn cản trước khi đồng nghiệp của cô trở nên mất bình tĩnh.

“Ba thấy không? Nếu con nói không đúng họ đâu cần tức giận vậy chứ? Chỉ sợ họ có tật giật mình mà thôi.”

“Chúng tôi là cảnh sát, tuyệt đối không làm những chuyện trộm cắp bẩn thỉu đấy.”, Kevin gằn giọng.

“Làm sao tôi biết được. Chiếc nhẫn ấy đáng giá cả trăm triệu won. Chỉ sợ bọn cảnh sát quèn mấy người có nai lưng bắt cướp mấy năm cũng chưa mua được thì nhìn thấy nổi lòng tham có gì là lạ.”, những lời lẽ của Fany càng lúc càng khó nghe.

“CÔ !!!”, Jessie vỗ vào vai Kevin như ra hiệu cho anh bình tĩnh lại trước khi mọi chuyện trở thành một cuộc chiến.

Trút một hơi dài và nhìn thẳng và ánh mắt nảy lửa của Fany, Jessie bắt đầu chống trả những gì Fany vừa cáo buộc.

“Cô Hwang, cô dựa vào đâu mà nói chiếc nhẫn là do chúng tôi lấy?” Jessie hỏi.

“Từ hôm qua tôi không hề ra khỏi phòng và chỉ có mấy người bước vào đó, không phải mấy người thì là ai?” Fany trả lời như thể tin chắc là như vậy.

“Cô có chắc là từ lúc chúng tôi ra về vào ngày hôm qua cho đến hôm nay cô phát hiện chiếc nhẫn biến mất cô đã không hề ra khỏi phòng?”, Jessie nhấn mạnh một lần nữa.

“Đúng! Thì sao?”, Fany khẳng định.

“Vậy xin hỏi, gót giày cô đang mang dường như có dính một chút bùn đất, không hiểu từ đâu mà có.”, Jessie bắt đầu tấn công bằng những gì mình quan sát được.

“Tôi…”, Fany ấp úng.

“Không một góc nào trong ngôi nhà sang trọng này có thể khiến đôi giày của cô vấy bẩn được trừ khi cô đã ra vườn vào cơn mưa đêm qua.”, liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Fany càng khiến Jessie tin rằng suy đoán của mình là đúng.

“Thời gian làm việc ở đây, tôi biết cô thường tự tay vun xới mấy đóa bách hợp trắng trong khuôn viên dinh thự, loài hoa mà lúc còn sống mẹ cô rất yêu thích và đặc biệt là cô không cho bất cứ người làm vườn nào đến gần nó. Tôi nghĩ đó cũng là lí do khiến cô an tâm rằng việc chôn chiếc nhẫn ở đó khó ai có thể phát hiện.”, Jessie nói tiếp.

“Fany! Có phải như vậy không?”, ông Hwang bắt đầu cáu giận khi thấy thái độ Fany ngập ngừng rõ rệt so với lúc đầu.

“Sáng nay tôi đã đi dạo một vòng quanh khu vườn và phát hiện có dấu giày cao gót quanh khu vực trồng hoa bách hợp. Tôi nghĩ người giúp việc trong nhà này chắc không ai mang giày cao gót ngoài tiểu thư … Hwang Mi Young …”, Jessie cố tình nhấn mạnh họ tên của Fany để chứng tỏ sự sắp đặt trẻ con của Fany không thể nào thắng được bộ óc của một cảnh sát chuyên nghiệp.

“FANY! Con làm trò gì thế hả?”, ông Hwang quát khi cho rằng con mình vừa làm một trò nhố nhăng mất mặt.

“Phải! Con cố tình vu khống họ đấy. Tất cả cũng tại ba. Con ghét cái cảnh tù túng này lắm rồi.”, Fany lớn tiếng đáp lại và hất tung bộ bát đĩa bằng bạc đắt tiền trên bàn trước khi bỏ chạy ra khỏi phòng.

“Xin lỗi các vị, là do tôi quá nuông chiều nó nên mới thế này. Thành thật xin lỗi.”, ông Hwang vô cùng ái náy.

“Không sao. Chúng tôi sẽ không để tâm.”, Jessie thay mặt trả lời.





“Lúc nãy Madam không cản tớ sợ đã nhào đến cho cô ta vài cái tát rồi mất.”, Kevin bực dọc nhớ lại.

“Vậy là may cho cậu, đánh cô ta xong chỉ sợ cô ta dùng tiền đè cho cậu đến chết mới thôi.” Ron nói thêm.

“Tớ mệt mỏi vô bờ bến. Không biết cơn ác mộng này bao giờ mới kết thúc.”, Summer ngã người ra sofa với đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Bốn người bọn họ, ai cũng mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác…




***




Ba ngày sau …

“Bọn cảnh sát này định theo em đến bao giờ vậy Fany?”, Nickhun chán chường.

“Em không biết. Mặc kệ bọn chúng đi. Bám váy em được cả bộn tiền đấy. Bọn chúng đâu dễ dàng buông tha em.”, Fany nhíu mày.

“Gần một tuần rồi em không party, không pinic, không shoping. Cứ đi học rồi về nhà, em không thấy chán hả?”, Nickhun lại hỏi.

“Anh im đi.”, Fany bắt đầu cáu vì chạm đúng chỗ đau.

“Anh đùa tí mà. Bớt giận.”, Nickhun xoa vai dỗ ngọt.

“Ngày mốt là sinh nhật anh, em nhất định phải có mặt đấy.”




***




“Ba! Con muốn xin phép tối mai đến dự sinh nhật của Nickhun.”, Fany thỏ thẻ.

“Madam Jung, cô thấy sao?”, ông Hwang hỏi ý kiến Jessie trước khi trả lời con gái mình.

“Tôi nghĩ không nên thưa ông, bọn đe dọa rất có thể trà trộn trong đám quan khách của bữa tiệc.”

“Cô im đi, cô biết gì mà nói chứ?”, câu nói của Jessie khiến sự chịu đựng của Fany lên đến đỉnh điểm.

“Fany! Sao con có thể nói chuyện với Madam Jung như vậy.”, ông Hwang tỏ ra không hài lòng.

“Như vậy thì sao? Lúc nào cô ta cũng nói chỗ này nguy hiểm, chỗ kia nguy hiểm, con làm gì cô ta cũng ngăn cản. Bây giờ đến cả sinh nhật bạn trai mình mình cũng không được tham dự. Con phải chịu đựng như vậy đến bao giờ chứ?”, Fany không đè nén được sự ấm ức trong lòng.

“Con thôi đi. Cảnh sát chỉ muốn tốt cho con. Trở về phòng và ngoan ngoãn nghe theo đi.”, ông Hwang lớn tiếng khiến Fany bật khóc chạy về phòng.




***




“Hôm nay tan học tôi muốn đến khu Gangnam mua sắm.”, Fany nói như ra lệnh trước Jessie.

Sợ ngăn cản Fany sẽ khiến cô ta điên tiết bày thêm nhiều trò vớ vẩn khác, Jessie đành chìu ý. Lòng vòng ở COEX Mall suốt 3 giờ đồng hồ, Fany vẫn chưa tỏ vẻ là muốn về. Đối với Jessie và đồng nghiệp của cô thì việc đi theo và chứng kiến cảnh tiểu thư nhà họ Hwang mua sắm không cần suy nghĩ và quét thẻ một cách liên tục thì không còn gì có thể nhàm chán hơn nữa. Còn Fany không ngừng nhoẻn miệng cười khi thấy 4 người họ hì hục xách đống quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu mà mình vừa mua, và dĩ nhiên trong đầu cô không ngừng nghĩ đến việc tăng trọng lượng của chúng đống hàng đó hơn nữa như một cách làm bản thân hả dạ.

“Cô Hwang, cô đã mua nhiều lắm rồi.”, Ron nhắc nhở.

“Tôi vẫn chưa hài lòng.”, Fany chăm chú nhìn đôi giày cao gót mình đang cầm trên tay.

“Nhưng chúng tôi không còn tay để xách giúp cô đâu.”, Kevin thở hổn hển.

“Anh có thể đem chúng ra ngoài xe rồi quay trở lại.”, vừa nói vừa lảng sang một đôi giày khác.

“Thiệt tức chết mà.”, Summer lẩm bẩm.





“Tôi lấy tất cả. Gói chúng lại.”, Fany chỉ vào 5 đôi giày tại quầy tính tiền và thản nhiên mở túi xách để lấy thẻ tín dụng và vô tình đánh rơi một thứ gì đó xuống đất.

“Của cô.”, Jessie cúi xuống nhặt giúp. Đó là một tấm thẻ bằng bạc và những dòng chữ nổi bật ‘Tiffany Hwang – VIP Member – Caribbean Bay’.

Fany bĩu môi quăng cái thẻ ấy trở ngược vào túi xách.

“RENGGGGGGGGGGGGGGGGG”

Tiếng chuông lớn bất chợt vang lên khiến mọi người giật mình.

“Có chuyện gì vậy?”, Fany tỏ ra hốt hoảng chạy ra khỏi cửa hàng.

“Đó là tiếng chuông báo động hỏa hoạn.”, Jessie đáp.

Chưa đầy 5s giây sau, dòng người ào ạt tuôn ra. Ai nấy đều bỏ chạy tán loạn thậm chí va vào 4 người bọn họ đang đứng.

“Không ổn rồi. Chúng ta rời khỏi đây mau.”, Jessie ra lệnh.

“Tiffany Hwang đâu?”, Summer đột nhiên hỏi.

“Cô ta vừa đứng đây mà?”, Kevin đưa mắt tìm kiếm.

Cả 4 người bọn họ trố mắt nhìn nhau. Đủ hiểu Fany đã hòa vào dòng người hỗn loạn mà chạy trốn và việc tìm kiếm cô ấy trong đám đông này là vô phương. Còn Fany theo lối thoát hiểm thong dong bước ra cửa sau COEX Mall và tự tin rằng với đống hàng hóa trên tay bọn cảnh sát có mà hì hục chạy theo cũng không kịp.

“Anh làm tốt lắm. Có chắc là không bị camera nào quay lại đó chứ?”, Fany bước lên xe, thản nhiên chải lại kiểu tóc của mình.

“Yên tâm! Ba anh là cổ đông lớn của COEX Mall, dù có ai nhìn thấy cũng chả rảnh rỗi truy cứu đâu.”, Nickhun phóng xe đi.





Sau 30 phút đủ để hiểu chỉ là một đám cháy giả, đám đông bắt đầu giải tán. COEX Mall bắt đầu trở nên vắng vẻ. Không một ai không nguyền rủa trò đùa quái ác của bọn rỗi hơi nào nó. Đội cảnh sát của Jessie kẹt lại đến giờ phút này.

“Madam! Có người cố tình đập vỡ hộp kính.”, Ron nói khi họ đứng trước chiếc hộc nơi đặt còi báo động hỏa hoạn.

“Và tên đó là quăng lại một ít tiền, chắc là để sửa chữa nó.”, Summer bổ sung vào.

“Ngông cuồng vậy chắc là bọn công tử dư tiền rồi và còn là hành động có mục đích.”, Kevin nhận định.

“Hôm qua chả phải Tiffany nói hôm nay là sinh nhật Nickhun bạn trai cô ta sao?”, câu nói của Jessie xâu chuỗi tất cả suy đoán.

“Nhưng chúng ta không biết địa điểm tổ chức.”, Summer thắc mắc.

“Có lẽ tôi biết cô ta ở đâu.”

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Chap 2] Sorry That I Loved You ...


Chap 2: Cô Tiểu Thư Đanh Đá












Tiếng rầm rú của động cơ Rolls Royce khiến Ron giật mình.

“Madam àh! Chiếc xe phía trước ấy tăng tốc.”, Ron quay sang nói với Jessie.

“Bám theo, cẩn thận và đừng để mất dấu.”, Jessie đáp.

“Có ngốc cách mấy cũng đủ hiểu con bé đanh đá ấy muốn chơi mình mà.”, Summer xỉa xói.

“Kệ đi! Thích thì chìu thôi”, Kevin bổ sung.





“Khunie, rẽ trái đi”, Fany ra lệnh.

“Nhưng đó đâu phải hướng đến trường”, Nickhun ngơ ngác hỏi.

“Cắt đuôi chúng rồi đến trường thì có là vấn đề hay không?”, Fany lớn tiếng.

“Được rồi…”, Nickhun làm theo.

Hai chiếc xe cứ thế mà chơi trò mèo vờn chuột suốt cả một đoạn đường dài. Chiếc xe cảnh sát còn lại không theo kịp đã bị mất dấu. Dưới tay láy siêu hạng của Ron, Summer sợ đến xanh mặt mà không dám kêu ca nữa lời còn Jessie vẫn cứ bình tĩnh quan sát.

“Con bé này điên chắc. Nó tính đua kiểu này đến bao giờ?”, Kevin bực dọc.

“Nhiệm vụ của chúng ta là theo sát cô ta. Đành chịu.”, Jessie tỏ ra bình thản nhưng thật sự cũng bực không kém.

Đến ngã tư của một đại lộ.

“Khunie, tăng tốc nữa đi”, Fany nói.

“Nhưng đèn đỏ rồi?”, Nickhun lưỡng lự đạp thắng.

“Vượt đi! Anh đừng có đàn bà nữa”, Fany trừng mắt.

Thế là chiếc xe sang trọng băng qua ngã tư với tốc độ chóng mặt trong khi đang đèn đỏ làm hai chiếc ôtô tải suýt đâm sầm vào nhau vì tránh nó.

“Bọn bây điên à?”, người tài xế tức giận nhoài người ra ngoài xe quát.

Một chiếc ôtô khác vì thắng gấp mà đâm sầm vào một gốc cây bên đường. Quan cảnh bắt đầu hỗn loạn …

“Madam à, tắc đường rồi.”, Ron bất lực.

“Tìm cách quay xe lại nếu không lát nữa chúng ta sẽ kẹt cứng trong khu vực này.”, Jessie bảo.

“Thề có chúa, tớ thà cuối năm không được khen thưởng chứ không muốn theo vụ này nữa.’, Summer mệt nhưng vừa chạy bộ đường dài mặc dù cô chỉ ngồi im trong xe.

“Còn tớ thà tắc trách chứ cầu mong bọn bắt cóc mau mang con bé này đi cho rồi.”, Kevin lắc đầu thở dài.




***




“Thế nào Madam? Cô thấy Rolls Royce nhả khói tốt chứ?”

Khó khăn lắm 4 người họ mới thoát khỏi khu vực ùn tắc sau hơn 2 giờ đồng hồ chờ đợi mòn mỏi. Vừa bước vào trường đã thấy Fany cùng Nickhun và đám bạn cậu ấm cô chiêu của cô ấy ngồi thản nhiên cười nói. Đang ung dung lôi thỏi son trong túi xách ra tô lại, Fany bật cười khi thấy 4 người họ bước vào sau hơn 2 tiếng ngồi cười đắc ý với trò chơi của mình.

“Các người vừa đi đâu suốt 2 tiếng đồng hồ thế? Ăn sáng à?”, Fany cười lớn và đám bạn cô ấy bật cười theo.

“Cám ơn sự quan tâm của cô. Có lẽ hôm nay chúng tôi hơi lơi là công việc. Thành thật xin lỗi. Từ bây giờ chúng tôi sẽ theo sát cô hơn nữa để bảo đảm sự an toàn cho cô.”, Jessie đáp trả bằng nụ cười nữa miệng quen thuộc.

Thế là cái giận không nói nên lời của Ron, Summer, Kevin đã được Sếp mình đền bù xứng đáng. Nhìn cái ánh mắt tóe lửa Fany nhìn Jessie cũng đủ hiểu cô ấy tức tối đến thế nào. Và không biết tự bao giờ, nhiệm vụ bảo vệ của họ trở thành cuộc chiến ngầm của cô tiểu thư kiêu kì đang nung nấu mong muốn tống cổ bọn cảnh sát khó ưa này đi lập tức và niềm vui của đội bảo vệ WPU mỗi khi chọc tức được con mèo con đanh đá này.




***




Ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh của bọn viết thư đe dọa, Fany vẫn cứ này nỉ ba mình đuổi cổ bọn cảnh sát đi vì cô không chịu nổi cảnh có người lạ cứ đi qua đi lại ở khắp nơi trong nhà mình mà hơn hết là bám sát sau lưng cô không rời một bước. Fany có cảm giác mình bị tù túng đến nghẹt thở. Trước kia, một cô tiểu thư như cô đã quen với việc tiệc tùng thâu đêm, shopping, bar, coffee shop với bạn bè bất cứ khi nào cô thích. Từ ngày lá thư nặc danh mà Fany cho là vớ vẩn ấy xuất hiện, nhà cô bỗng dưng trở thành trại giam, đi đâu cũng thấy cai ngục và Fany chả hiểu sao mình lại phải cam chịu số phận tù nhân này.

Bằng bản tính bướng bỉnh vốn có và cái đầu tự cho rằng mình thông minh, Fany quyết tâm tìm mọi cách để quét cái đống cảnh sát tạp nham mà cô nghĩ rằng đang làm phức tạp mọi chuyện trong mắt cha mình để kiếm chác thêm chút thù lao còm cõi hoặc đơn giản hơn là đang làm mất giấc ngủ của cô mỗi ngày vì tiếng bước chân trên danh nghĩa tuần tra nhảm nhí gì đó của họ.

Một buổi sáng đẹp như mọi ngày, đội hình cảnh của Jessie đến làm việc để thay ca cho một nhóm cánh sát khác trực đêm tại biệt thự họ Hwang. Để thuận tiện cho công việc, ông Hwang đã sắp xếp cho họ một căn phòng rộng lớn và lắp đặt camera để có thể quan sát mọi ngõ ngách của dinh thự.

“Chào buổi sáng cô Hwang.”, như một thông lệ, Jessie đều đến chào hỏi thân chủ của mình bằng một câu chào hỏi không thể ngắn gọn thêm được nữa. Và dù tiếp xúc đã mấy ngày Jessie vẫn chỉ gọi Fany vỏn vẹn bằng cô Hwang một cách xa lạ và khoảng cách mặc cho việc thêm vào hai chữ Mi Young phía sau đó không dài và tốn hơi thêm là mấy.

“Chào Madam Jung, cô đã ăn sáng chưa?”, Fany mỉm cười.

Phải nói là hôm nay đẹp trời chứ Jessie không biết dự báo thời tiết có dự đoán là có bão hay không nhưng cô có cảm giác là sắp bão đến nơi rồi. Bình thường, con bé này chẳng màn nhìn Jessie lấy một giây hoặc ngày nào vui vẻ lắm cô ta mới miễn cưỡng quay lại nhìn với ánh mắt khinh bỉ như nhìn thấy một con kí sinh trùng mà Jessie thì cũng chai sạn với cảm giác bị coi thường rồi. Đơn giản vì chính cô đâu có rảnh ăn thua với con bé này cho mệt xác.

“Cám ơn! Tôi ăn rồi.”, vẫn cái cách kiệm lời vốn có và cụ thể là việc gì phải dài dòng với thể loại này.

“Thế àh? Tiếc thật, tôi định mời Madam cùng dùng chung bữa sáng.”, nở một nụ cười nắng mai mà Fany cho là đã từng là rung động bất cứ trái tim tên play boy nào từng nhìn thấy nó.

“Ôh! Tôi cũng đang tiếc là trời hôm nay đẹp vậy nhưng lại sắp có bão. Xin phép cô tôi ra ngoài.”, Jessie nở một nụ cười giả tạo không kém.

Fany luyến tiếc cơ hội trả thù của mình không thành, nhưng không sao, còn nhiều cách …




***




“Các sếp, cô chủ chúng tôi muốn mời mọi người lên phòng cùng thưởng thức món bánh Tiramisu mà cô ấy đích thân làm.”, lời mời của một người giúp việc khiến Jessie và 3 người còn lại ngớ người ra, đứng hình vài phút và cảm giác như mới bị sét đánh ngang tai.

“Cho chúng tôi gởi lời cảm ơn đến cô Hwang và nhờ cô báo lại chúng tôi vừa ăn trưa xong nên không cần thử món bánh đó.”, Jessie lấy lại bình tĩnh và trả lời.

“Cô chủ chúng tôi có dặn là muốn mọi người ăn bánh cho chính cô làm xem như nhận lời xin lỗi việc cô ấy đã cư xử không phải với mọi người mấy ngày qua. Mong các vị nể mặt.”, người giúp việc đó này nỉ.

“Thôi được, lát nữa chúng tôi sẽ lên.” Jessie trả lời sau một phút dài suy nghĩ.





“Madam à, sao cô lại nhận lời. Lỡ con bé ấy đầu độc chúng ta thì sao? Nhất định trong bánh đó có gì rồi chứ cô ta đâu tốt lành gì?”, Kevin nhảy vào hỏi tới tấp khi cô giúp việc vừa bước ra khỏi phòng.

“Đầu độc thì chắc cô ta không dám đâu vì dù gì chúng ta cũng là cảnh sát nhưng không dám chắc là chúng ta không bị đau ruột hay bị rượt sao đó đâu.”, Ron bổ sung.

“Con bé đó bảo nó biết sơn móng tay tớ còn tin chứ bảo nó biết xuống bếp làm bánh có đánh chết tớ cũng không tin đâu.”, Summer chen vào.

“Thì cứ lên xem cô ta bày trò gì đã…”, Jessie nói.




***




Jessie cùng ba người cảnh sát bước lên phòng Fany cách đó 2 tầng lầu. Khoảng cách không xa mấy nhưng họ bước một cách chậm thật chậm như sắp bước vào khu vực gì đó rất nguy hiểm còn hơn chuồng sư tử của thảo cầm viên Seoul. Trong lòng mỗi người không ngừng hoài nghi về cái thái độ vô cùng, vô cùng bất thường của Tiffany Hwang – con người mà trong mắt họ không hề, không bao giờ, mãi mãi không biết được cảm giác “mắc lỗi và sửa lỗi” như hiện tại.

“Cô Hwang, chúng tôi đến đây.”

Cánh cửa phòng Fany mở tung và bên trong không thấy bóng dáng con sư tử cái thường ngày Summer hình dung. Trên chiếc bàn dài sang trọng mà Fany thường ngồi dùng bữa, một chiêc đĩa lớn đặt đầy những chiếc bánh Tiramisu thơm lừng với vẻ ngoài vô cùng ngon mắt.

“Trông ngon đấy! Chắc ăn vào không sao đâu.”, không ngăn được cái mùi hương ngọt ngào ấy, Kevin tiến về phía nó và đáp.

“Đừng có vội! Chưa thấy cô ta xuất hiện ăn trước thì bất lịch sự quá đấy!” Summer ngăn cản.

“Cô ta mời chúng ta lên đây cũng chỉ để ăn bánh thôi mà. Chả sao đâu!” Ron trấn an.

Jessie im lặng nhìn quanh, cảm giác bất an từ những chuyện bất thường không ngừng mang lại. Đang loay hoay với những dự cảm rối ren ấy thì Fany bước vào.

“Bánh ngon chứ mọi người?”, không quên nở kèm nụ cười trên môi.

“Ngon lắm! Chúng tôi không ngờ cô cũng biết làm bánh.” Kevin nhanh nhảu.

“À, tôi học chúng từ một đầu bếp người Pháp. Tôi không xuống bếp thường lắm chỉ sợ không hợp khẩu vị mọi người.”, Fany đáp.

“Không! Tôi thấy ngon lắm. Cám ơn cô đã mời.” Summer miễn cưỡng khách sáo.

“Vậy thì tốt quá, xem như tôi chuộc lỗi với mọi người những ngày qua tôi đã có thái đội không tốt. Mong mọi người bỏ qua cho.”, Fany mỉm cười cúi đầu.

“Không sao đâu. Tôi cũng hy vọng thân chủ hiểu và hợp tác với cảnh sát chúng tôi để dễ dàng hoàn thành công việc.”, Jessie chấp nhận lời xin lỗi của Fany bằng một cái bắt tay thân thiện.

Họ cứ nghĩ con mèo con đanh đá bỗng một ngày đẹp trời đột nhiên đổi tính nhưng sự thật thì rắc rối hơn họ nghĩ…




***




Tối hôm đó, tiếng hét thất thanh của Fany làm ông Hwang và những cảnh sát khác vỗi vã chạy đến phòng cô.

“Có chuyện gì vậy Fany?”, ông Hwang sốt sắng hỏi.

“Ba! Chiếc nhẫn kim cương, kỉ vật của mẹ biến mất rồi…”

[Chap 1] Sorry That I Loved You ...


Chap 1: Ngã Rẽ Định Mệnh










“Ông Hwang, đây là Jessica Jung, thanh tra cao cấp tổ trọng án của chúng tôi. Cô ấy sẽ lãnh nhiệm vụ bảo vệ Hwang tiểu thư trong thời gian sắp tới.”

Trong chiếc áo sơmi sẫm màu, quần jean và đôi boot đen bụi bặm, Jessica gật đầu chào bằng đôi mắt sắc lạnh quen thuộc thường ngày. Với vẻ ngoài bất cần như thế, thật khó để người khác tin cô là một cảnh sát cũng như khả năng làm việc của cô.

“Các người làm việc kiểu gì vậy? Tôi bảo cần một đội cảnh sát bảo vệ an toàn cho con gái tôi, các người lại cử đến đây một nữ cảnh. Tôi làm sao giao sinh mạng con gái mình cho một con bé trẻ tuổi lại yếu đuối như vậy chứ? Các người khinh thường lời nói của tôi hay sao? ”, ông Hwang tức giận khi nhìn thấy Jessica thay vì một nam cảnh sát cao ráo mạnh mẽ mà ông tưởng tượng.

“Xin ông Hwang đừng nóng vội. Ms. Jessica của chúng tôi là một cảnh sát đắc lực. Cô ấy đã phá rất nhiều vụ trọng án và lập nhiều thành tích. Chúng tôi đảm bảo không có gì nghi ngờ về khả năng của cô ấy.”

Bằng một vẻ lạnh lùng vốn có, Jessie vô cùng bình thản trước những lời ông Hwang vừa nhận xét. Thậm chí cô chẳng buồn mở miệng nói một câu nào hay biểu hiện một chút gì đó trên gương mặt cho đến khi người sếp đứng bên cạnh phải đẩy tay vào lưng cô như ám chỉ Jessie nên nói một chút gì đó.

“Ông Hwang yên tâm, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao”, một câu nói tưởng chừng như không thể ngắn gọn hơn, Jessie mở miệng bằng vẻ miễn cưỡng.

Và ông Hwang cũng miễn cưỡng không kém với sự sắp đặt không hài lòng này, nhưng ông hy vọng cái danh hiệu Thanh Tra Cao Cấp của Jessie không phải là cái vỏ rỗng.

“Được! Tôi giao sinh mạng con gái tôi cho cô. Nhưng nếu nó có làm sao, đừng trách tôi hỏi tội mấy người.”



Cùng lúc ấy, Tiffany Hwang, con gái ông từ trên lầu bước xuống.

“Fany, lại đây ba giới thiệu. Đây là thanh tra Jessica. Cô ấy sẽ bảo vệ con trong thời gian sắp tới.”

Với đôi mắt mở to ngạc nhiên, Fany nhíu mày và trả lời bằng giọng bực tức.

“Ba đang làm gì thế? Tại sao con lại cần đến cảnh sát bảo vệ?”

“Fany ah ~ Thật ra …”

“Đủ rồi! Con mặc kệ những mối quan hệ ở ngoài của ba ra sao đi nữa. Con không cần ai bảo vệ cả. Bảo họ về hết đi.”

“Fany! Fany! …”

Fany quay lưng bỏ đi mặc cho lời giải thích chưa kịp nói của ba mình.

“Xin lỗi! Con gái tôi hơi bướng bỉnh và nó ghét tiếp xúc với người lạ. Những việc sau này đành nhờ hai vị.”

“Ông yên tâm! Chúng tôi sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.”

Ngoài việc có mặt như một pho tượng và nói được một câu duy nhất do cấp trên ra lệnh trong suốt cuộc nói chuyện, Jessie quay lưng bước ra và bỏ lại một nụ cười nữa miệng khó hiểu.

Không biết cô đang cười cho cái gia đình danh giá này đang có những mối làm ăn phi pháp gì đó đến mức nhận được thư nặc danh và nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát hay cô cười cho sự hội ngộ sau cái ngày định mệnh cách đây 18 năm …




***




“Fany! Fany ah! Mở cửa cho ba.”

“Ba đi đi. Con không muốn nghe gì cả.”

Tiếng gõ cửa và gọi tên không ngừng của ông Hwang hòa cùng tiếng vỡ của thủy tinh và giọng nói xua đuổi của Fany. Có lẽ đó là cách giận dữ thông thường mà một tiểu thư nhà giàu có thể làm được.

“Fany ah! Đó chỉ là vì sự an toàn của con…”

“Có bao giờ ba nghĩ đến cảm nhận của con không? Đây là lần thứ mấy rồi? Tại sao cứ phải lôi con vào cái thế giới phức tạp của ba chứ? Với con thế là đủ lắm rồi …”

Bằng một cảm giác mặn đắng ở đầu lưỡi, ông Hwang không thể nói nên lời. Có lẽ tiền, vật chất, cuộc sống xa hoa … những thứ mà ông nghĩ như đó là tình thương của một người ba dành cho con gái mình vẫn chưa thể gọi là đủ. Vì điều đơn giản nhất là cho con gái mình một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác ông đã không thể làm được.

“Được rồi! Ba không nói nữa. Con nghĩ ngơi đi.”




***




“Con bé không chịu nghe tôi nói.”, ông Hwang thở dài nói với trợ lí Kang bên cạnh.

“Có lẽ cô chủ vẫn đang tức giận. Chờ một thời gian cô ấy sẽ nguôi giận thôi. Ông đừng lo.”

“Có phải tôi đã sai khi từ nhỏ đến lớn tôi đã không cho nó được tự do như bao đứa trẻ khác, luôn kiềm kẹp và bắt nó sống theo ý của tôi?”, ông Hwang tháo chiếc kính trên mặt và thở dài.

“Tôi tin rồi cô chủ sẽ hiểu ông làm vậy vì chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Ông đừng quá lo lắng. Việc trước mắt, chúng ta có nên xúc tiến kế hoạch theo đúng hạn định hay không?”

“Mọi việc cứ tiến hành như đã bàn. Nếu không nhanh chóng giải thể khu vực Yongsan thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng trung tâm thương mại của chúng ta.”

“Nhưng còn lá thư nặc danh đó. Tôi sợ nếu vẫn cứ làm sẽ nguy hại đến cô chủ.”, trợ lí Kang tỏ ra lưỡng lự trước quyết định của ông Hwang.

“Không có cách nào khác, chúng ta đã kí hợp đồng với đối tác, nếu hủy hợp đồng chúng ta sẽ thiệt hại hàng trăm tỉ won. Hơn nữa, tôi tin cảnh sát sẽ bảo vệ tốt cho Fany.”




***




Khi những tia nắng bắt đầu le lói xua tan cái lành lạnh trong khí trời của buổi sớm mai, tiếng bước chân lộp bộp trên những vũng nước đọng sau cơn mưa dài đêm qua để lại. Sự hiu quạnh bao trùm trên những tấm bia xếp hàng dài thẳng tắp. Cầm trên tay một bó bách hợp trắng, Jessie nhẹ nhàng đặt nó lên trước ngôi mộ màu trắng.

“Ba! Thời gian gần đây quá bận rộn con đã không thể thường xuyên đến thăm ba. Con xin lỗi … Nhưng con có đem bánh Yangwa mà ba thích ăn nhất đến đây.
Con vẫn khỏe và biết tự chăm sóc cho bản thân. Ba hãy cứ yên tâm!
Ba biết không? Hôm qua con gặp lại ông ta … Buồn cười thật! Ông ta không nhận ra con. Cũng đúng thôi, đã 18 năm trôi qua rồi … Con vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó. Nếu chúng ta không tin lầm tên giả nhân giả nghĩa như một người thân trong gia đình, có lẽ ba cũng đã không chết thảm như vậy. Ba yên tâm! Rồi con sẽ bắt hắn phải trả lại tất cả những gì hắn đã nợ chúng ta.
Ba hãy yên nghỉ!”

Tiếng vỗ lưng an ủi, Jessie gục đầu vào vai người phụ nữ đứng bên cạnh.

“Đừng nóng vội Soo Yeon! Con cứ bình tĩnh đối diện và tìm chứng cứ vạch mặt hắn. Tội ác nào sớm muộn cũng phải phơi bày mà thôi.”

“Cám ơn dì! Nếu không phải năm xưa dì cứu con thoát khỏi biển lửa. Có lẽ con cũng không còn sống đến hiện giờ. Bao nhiêu năm nay lớn lên ở cô nhi viện, trong đầu con không một giây phút nào quên được hình ảnh ba con người đầy máu vật vã trong đám cháy của cái đêm định mệnh hôm đó. Con đã thề rằng phải bắt hắn trả giá bằng mọi cách…”

Chiếc kính đen không che được đôi mắt nhòa đi vì những giọt lệ đang lăn dài trên má. Bên trong vẻ ngoại lạnh lùng đến rợn người đó là một vết thương sâu sắc, đâm xoáy vào con tim mỗi khi cô nghĩ đến. Một cô bé đáng lí có một gia đình và tuổi thơ hạnh phúc bỗng mất hết tất cả trong phút chốc…




***




“Chào cô! Tôi là Jessica, thanh tra cao cấp tổ trọng án. Rất vui được gặp cô.”, Jessie bắt đầu ngày làm việc đầu tiên bằng một lời chào hỏi vô cùng điềm đạm trước cô tiểu thư nhà giàu đanh đá.

“Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rõ là tôi không cần vệ sĩ hay sao? Các người không nghe à?”, Fany tức giận ném ngay tách café trên tay xuống đất.

“Chúng tôi được nhiệm vụ bảo vệ cô nên sau này cô muốn đi đâu, làm gì, vui lòng báo trước để chúng tôi sắp xếp.”, Jessie như lơ đi lời quát nạt của Fany, vẫn bình thản nói tiếp như thể không hề hay biết mình đang phá hỏng bữa sáng của người khác.

“Cô không nghe tôi nói gì à?”, Fany càng tức giận hơn khi câu hỏi của mình không được đáp trả.

“Từ hôm nay, chúng tôi sẽ theo sát cô 24/24. Vì sự an toàn của mình, hy vọng cô hợp tác với cảnh sát.”, Jessie vẫn thản nhiên nói hết câu và quay lưng bước ra ngoài trong sự giận dữ không nói nên lời của Fany.

“À quên! Tôi xin đính chính lại, chúng tôi là cảnh sát, không phải vệ sĩ thưa cô!”

Sau lời đá xoáy, Jessie đóng cửa lại mà không thèm ngoái đầu nhìn thái độ của Fany ra sao. Chỉ biết Jessie vừa bước ra khỏi, rầm một cái, tiếng chén vỡ vang lên trong phòng rõ to, đủ hiểu Fany đã hất nguyên bữa ăn sáng của mình xuống đất.





“Madam àh! Cô vừa nói gì với con bé ấy thế?”, Kevin nhanh nhảu hỏi.

“Không có gì! Chỉ nói công việc sau này với cô ta.”

“Tiếng vỡ gì trong đấy thế! Đúng là tính của bọn tiểu thư.”, Summer bĩu môi.

“Uhm! Từ lúc chúng ta đến đây cô ta chả thèm nhìn chúng ta lấy một giây.”, Ron đồng tình.

“Thôi được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, vào vị trí đi.”

Jessie giải tán cái đám đông đang xôn xao bàn tán. Ai cũng thở dài vì cái thái độ không thân thiện, thiếu hợp tác của Fany mà không biết phải làm việc với cô ta bao lâu đây?




***




“Sao bọn cớm vây nhà em đông thế?”, Nickhun trố mắt hỏi.

“Mặc kệ chúng, đi thôi”, Fany bực bội đóng sầm chiếc Rolls – Royce cáu cạnh.

Nickhun, người thừa kế của Charoen Pokphand Group, một tập đoàn kinh doanh khổng lồ của Thái Lan. Anh ta là bạn trai của Fany và được mệnh danh là hoàng thái tử trong mắt của nữ sinh đại học Chung Ang.





Cách đó chỉ khoảng vài mét, hai chiếc xe của cảnh sát bám theo sát nút.

“Tiểu thư nhà giàu có khác, đi học thôi cũng cũng ngồi Rolls Royce.” Ron tặc lưỡi.

“Tốt hơn hết cậu đừng vào garage nhà cô ta, mắc công cậu lại ngất xỉu trong đó.” – Summer thêm vào.

“Phải nói chính xác là đừng đụng vào người cô ta thì đúng hơn. Chỉ riêng bộ trang phục trên người cô ta thôi chắc cũng lên đến hàng triệu won. Lỡ tay làm trầy một cái chắc đói hết mấy tháng.”, Kevin bổ sung.





“Ba em lại có rắc rối gì khiến phải nhờ đến bọn cớm can thiệp vậy?”, Nickhun tò mò hỏi.

“Em không biết. Em đã nói không cần họ bảo vệ mà ông ấy cứ cương quyết. Em bực bội lắm rồi.” Fany suýt bẻ đôi chiếc kính mát trên tay.

“Có đến hai chiếc xe cảnh sát theo sau. Đâu cần hoành tráng vậy chứ?”, Nickhun nhìn qua tấm kính chiếu hậu.

“Anh ah! Cắt đuôi chúng đi…”

[Prologue] Sorry That I Loved You ...


Sorry That I Loved You ...


Designed by Bống




Author: Gillian Jessie

Pairing | Casting: Jessica (SNSD) – Tiffany (SNSD)

Jessica Jung as Jessica (Jung Soo Yeon)
Tiffany Hwang as Tiffany

Rating: K +

Status: Ongoing

Warnings: Nếu không thích có quyền không đọc.

Disclaimer: Họ là họ, hai con người riêng rẻ và khác biệt. Nhưng với tôi, họ có một sợi dây liên kết vô hình...

Category: Tragedy & Romance

Soudtrack: Tears - SNSD

Listen to this song ...

Ánh sao sáng giữa màn đêm tăm tối đã dần đẩy em rời xa anh.
Khi em nhìn anh với nụ cười trên môi cũng là lúc em biết mình sắp rời xa anh...
Khi em gọi tên anh, khi em tìm kiếm anh, hãy đến bên em như những cơn gió...
Hãy ôm lấy em một cách thầm kín để em có thể cảm nhận được rằng anh vẫn luôn ở bên em...
Để em yêu anh nhiều hơn và để em đau khổ nhiều hơn...
Phải làm sao để anh nhận ra rằng... em đã yêu anh rất nhiều...






Prologue:




“Ba ơi, sao mình chưa về nhà vậy?”, cô bé xinh xắn với đôi mắt to đen láy và hai bím tóc nhỏ xinh ngây ngô quay sang hỏi ba nó.

“Con ở đây chờ ba một chút. Ba để quên một số tài liệu, ba lên công ty lấy rồi quay lại ngay.”, ba nó xoa đầu và bảo.

“Vậy ba đi nhanh nha.”

“Được rồi! Con ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi ba quay lại. Đừng đi đâu đấy!”

Con bé gật đầu. Nó nóng lòng được về nhà sớm để được thưởng thức món bò bít tết ngon tuyệt mà ba nó làm.

Nó là Jung Soo Yeon, con gái Jung Yong Ha, một chủ tịch tập đoàn thương mại Junghwan lớn nhất nhì Hàn Quốc. Mẹ Soo Yeon sớm mất trong một tai nạn giao thông, Yong Ha dồn hết tình thương cho đứa con gái 5 tuổi và Junghwan là tâm huyết cả đời của anh.





Thang máy dừng ở tầng thứ 15, gom vội xấp hồ sơ trên bàn làm việc, Yong Ha muốn nhanh chóng quay lại xe đưa con gái về nhà và nấu cho nó bữa ăn tối. Vừa định nhấn nút thang máy, anh chợt nghe có tiếng người đang nói chuyện. 10h tối, thời điểm mà đáng lẽ không một nhân viên còn có mặt ở công ty cho dù là tăng ca đi nữa và chính cái sự im ắng ấy mà tiếng động ấy có thể dễ dàng nghe được dù là ở cách chỗ Yong Ha đứng cả tầng lầu.

“Phần của anh đây. Phi vụ này trót lót, mấy sếp lớn hài lòng biểu hiện của anh lắm đấy.”

“Tôi … Tôi không muốn tiếp tục nữa.”, người đàn ông ấy lắp bắp.

“Đừng có điên. Chúng ta đang hợp tác thuận lợi mà. Chỉ cần anh tiếp tục anh sẽ có khoản tiền còn nhiều hơn thế.”

“Nhưng rửa tiền phi pháp là tử tội. Tôi sẽ mất hết tất cả.”

“Thôi nào, đừng có làm quá lên như vậy. Anh chỉ giúp chúng tôi vận chuyển chứ làm gì có tham gia. Nhờ có cái mác của một tập đoàn lớn như vậy mà mấy phi vụ vừa rồi cứ ổn thỏa. Đó không tốt cả đôi bề sao?”

Đứng nép bên cửa và bàng hoàng không tin vào mắt mình, Yong Ha không thể tin rằng Joong Hyun, người bạn, người anh em thân thiết của mình, cũng chính là người cùng anh gầy dựng nên tập đoàn Junghwan giờ lại tiếp tay cho tổ chưc tội phạm.

“Joong Hyun, cậu đang làm gì thế? Sao cậu có thể làm thế được?”, Yong Ha xông vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của Joong Hyun và người đàn ông lạ mặt.

“Yong Ha, sao cậu lại ở đây?”, Joong Hyun tròn mắt khi thấy bạn mình xuất hiện.

“Thế nào? Cậu nói đi? Cậu đang làm gì thế này?”

“Yong Ha, hãy nghe tớ giải thích.”

“Cậu có biết rửa tiền là tội chết không? Cậu còn tiếp tay với bọn tội phạm. Chuyện này mà bại lộ danh tiếng của Junghwan sẽ sụp đổ mất.”, Yong Ha không kiểm được bình tĩnh.

“Không! Tớ thật sự …”

“Không được! Hãy cùng tớ đi đầu thú đi. Tớ không thể nhìn cậu đi sai con đường được.”

“Không! Không …”

….

Cái nắm tay của Yong Ha lơi đi bởi một cảm giác đau nhói ở phần ngực.

“MÁU”, Yong Ha ngã gục xuống.

“Yong Ha! Yong Ha!”, Joong Hyun bàng hoàng lay gọi.

“Tại sao anh giết cậu ấy?”

“Anh điên à? Hắn không chết thì ngày mai anh chết đấy.”, vừa nói, gã đàn ông ấy quăng một cái bật lửa vào xấp giấy của một bàn làm việc.

“Anh làm gì vậy?”

“Còn làm gì nữa? Không mau rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới.”

Joong Hyun ngoái đầu nhìn Yong Ha đang nằm vật dưới sàn.

“MAU”, hắn quát.





“Sao ba đi lâu thế nhỉ?”, không chờ được, con bé mở cửa xe và bước đến gần.

“Đó không phải xe của chú Joong Hyun sao? Sao chú ấy lại ở đây?”, con bé thầm nghĩ khi thấy xe quen thuộc của chú nó chạy ra khỏi tòa nhà.

Bằng một bản năng, nó chạy đến thang máy và nhón chân một cách khó khăn để có thể nhấn được nút tầng 15. Soo Yeon đã quá thân quen nơi làm việc của ba nó, thậm chí là từng ngõ ngách.

“Ba ơi! Ba ơi”, và con bé gọi ba nó như một linh cảm không may.

Khói ngùn ngụt bốc lên từ tầng dưới, con bé chạy xuống và vẫn tiếp tục gọi. Và nó hoảng hốt hơn bao giờ hết khi thấy ba mình nằm dưới sàn, trên người bê bết máu.

“Ba ơi! Ba ơi!”, Soo Yeon lay gọi ba nó trong nước mắt và nỗi hoảng sợ.

Trong cơn đau thoi thóp, Yong Ha choàng tỉnh.

“Ba ơi! Ba ơi! Ba sao thế này?”, Soo Yeon nói trong tiếng nấc. Con bé hoảng sợ đến mức không biết mình phải làm gì.

“Ba … Ba không sau đâu. Con mau rời khỏi nơi đây … Sau này … Con nhớ tự chăm sóc cho mình … Biết không? … Ba yêu con nhiều lắm …”, bằng một giọng nói đau đớn đứt quãng, Yong Ha cố gắng nói với con mình lời sau cuối.

“Ba ơi! Ba ơi!”, con bé vẫn gọi ba nó một cách tuyệt vọng.

Ngọn lửa ngày một lớn dần, Soo Yeon vẫn ôm chặt lấy ba nó và khóc. Nỗi đau của một đứa trẻ hiểu được cảm giác mình đang mất đi người thân yêu nhất. Đau đớn đến mức quên đi cả ngọn lửa hung hãn đang bủa vây xung quanh.





“Nghe tin gì chưa? Hôm qua toàn cao ốc Junghwan bốc cháy, nghe nói tổng giám đốc của họ thiệt mạng.”

“Sao cậu biết vậy?”

“Tất cả các bài báo đều đưa tin kìa. Chấn động cả Hàn Quốc. Chỉ có con sâu ngủ như cậu chưa biết thôi.”

“Rồi sao? Nghe nói ông Jung Yong Ha còn một đứa con gái?”

“Phải! Nhưng con bé còn rất nhỏ. Tất cả cổ phần của Jung Yong Ha đều giao lại cho người anh em tốt của ông ấy Hwan Joong Hyun tiếp quản rồi.”

“Cũng tội con bé thật. Hình như nó chỉ còn mỗi ba là người thân duy nhất.”

“Biết sao được! Ý trời mà…”



Tất cả mọi ngõ ngách của Hàn Quốc, dù là một của hiệu hay một góc café đều bàn tán về vụ hỏa hoạn ở tập đoàn Junghwan và tổng giám đốc mới của họ Hwan Joong Hyun.

Đúng là tiền là vạn năng. Tiền có thể sai khiến người khác và tiền còn có thể … che đậy tội ác … Thế là chẳng ai rảnh rỗi moi lại việc tại sao Joong Hyun lại có tờ di chúc Yong Ha chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần cho mình, hay việc một cái xác cháy đen lại có vết thương trên người. Và tất cả chỉ khiến người khác nghĩ đó đơn thuần là một tai nạn.

18 năm sau …