Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Mưa!

Mưa! Dường như mỗi lần nhắc đến mưa cũng đều như nhắc đến một nỗi buồn, nỗi nhớ hay chỉ đơn thuần là một kỉ niệm thoáng qua. Và mưa cũng vô tình làm ướt lem đôi mắt.
Mưa rơi vô tư bên của sổ, mưa tự do phiêu lãng khắp nơi, mưa lạnh lùng từng hạt cứ rơi rơi và mưa như lắng đọng những nỗi niềm da diết.
Mưa là thế, vô tư hay vô tâm? Mà có khi ào ào làm ướt đẫm lối về, rồi thì khi lại lất phất từng giọt vương lên tóc. Nhẹ nhàng thôi. Nhưng làm lòng xao xuyến khi thấy tóc ai về ngang qua phố như gió như mây giữa mưa phùn nhè nhẹ và mưa có biết rằng mưa luôn mang đến những khoảng lặng giữa hồn.
Không chỉ duy có tình yêu trong mưa mà mưa vẫn chất chứa đâu đó những mỗi buồn thầm kín. Trời mưa gợi cho một ai đó nhớ đến đoạn đường cũ đầy kỉ niệm với người thương yêu và cũng chính nơi đó là nơi đặt ra dấu chấm hết cho một tình yêu. Đâu đó còn vương vấn khoảnh khắc của một nụ hôn trong mưa vội vã...


Mưa và nỗi nhớ. Mỗi khi mưa rơi là mỗi khi tâm hồn có nhiều khoảng lặng. Để ngẫm nghĩ, để vui, để buồn và để nhớ. Phải, để nhớ. Mỗi khi mưa rơi tôi lại nhớ đến ai kia, mưa réo rắt như tiếng lòng ai thổn thức. Nhớ da diết những kỉ niệm cũ buổi chiều mưa. Vui có, buồn có và những điều đáng lẽ không nên nhớ. Nhưng mỗi khi nhìn mưa rơi đâu ai tránh khỏi việc ngồi mong nhớ những chuyện viễn vong trong quá khứ để rồi nhớ lại và cười một mình.
Và mưa như gội rửa những gì ta muốn quên và mưa như muốn xóa những gì ta không nên giữ. Có bao giờ bạn thử khóc trong mưa chưa? Sẽ thật thú vị. Mưa cuốn trôi đi những giọt nước mắt chất chứa những buồn đau và bạn sẽ không cảm nhận được vị mặn của nước mắt. Mưa sẽ làm ta tỉnh táo ra. Đưa những ngón tay của bạn ra mưa đi, những giọt nước mưa sẽ lọt hết qua kẻ tay như muốn nói rằng:" Dù bạn cố nắm giữ thì chúng cũng sẽ biến mất vì thứ đó không thuộc về mình".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét