Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Có lẽ... Em đã quá cố chấp?


21h5 ngày 20/11, anh đi…



Anh! Kẻ ngốc nghếch nhất mà em từng biết. Nhưng hôm nay em nghĩ em còn điên và ngốc hơn cả anh. Em biết cái định luật “không có buổi tiếc nào mà không tàn” nhưng em đã khóc. Thật!... Em điên lắm, né tránh anh mấy ngày qua để rồi khi anh đi, em đã khóc… Có bao giờ hối hận vì đã gặp em không? Có bao giờ anh hối hận vì đã yêu một người như em không? Một đứa không xứng đáng? Em đã từng hỏi anh như thế nhưng câu trả lời của anh thật sự làm em cảm thấy cắn rứt. “Sao phải hối hận khi em đã cho anh những tháng ngày hạnh phúc?” Anh sai rồi. Em không tốt như anh nghĩ. Em là một người xấu. Một đứa tồi tệ.

Ngày này của ba tháng trước, chúng ta chia tay nhưng đó là một cuộc chia tay hạnh phúc và đầy ắp hy vọng. Ngày này của ba tháng sau chúng ta lại một lần nữa chia tay chỉ khác là người ra đi là anh. Em không thể làm gì khác ngoài việc đứng lặng nhìn anh cho đến khi bóng xe đi mất khuất. Chúng ta sẽ không có cái ngày này của tháng sau nữa. Từ đây và mãi mãi… J Em xin lỗi! Xin lỗi vì tất cả. Xin lỗi vì đã đối xử không tốt với anh. Xin lỗi vì đã không nghĩ tới cảm nhận của anh. Xin lỗi vì đã liên tục làm anh buồn, anh thất vọng. Và xin lỗi vì em đã quá cố chấp. Anh khờ lắm! Khờ vô cùng. Đó là lí do em thương anh nhưng đó cũng là lí do em vô cùng ghét anh. Chưa có ai nhìn thấy người yêu mình sử dụng móc khóa khắc tên người yêu cũ mà lại giả vờ như không thấy gì như anh? Anh làm ơn đi! Mắng nhiếc em hoặc trách móc nếu anh muốn, sau tất cả những gì em đã làm với anh. Đừng có tỏ ra cao thượng! Đừng có tha thứ tất cả lỗi lầm của em! Anh muốn gì chứ? Anh muốn em cắn rứt vì cái thái độ đó của anh ư? Nếu thế thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi đấy! Em không biết có phải mình đã buông tay với hạnh phúc không? Nhưng em biết mình đã buông tay một người quá tốt với mình. Chính vì anh quá tốt với em nên em không muốn tiếp tục làm anh tổn thương vì một người không đáng như em nữa. Hãy nhớ, em là một người xấu và đừng bao giờ đối xử tốt với em. Em biết chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu nên em buông anh ra sớm một tí để anh tự do tìm kiếm thứ thuộc về anh.

Mấy ngày qua chúng ta ở cạnh nhau nhưng cứ ngỡ là xa lắm. Phải! Bây giờ thì không còn cái cảm giác ấy rồi. Em cứng đầu lắm phải không? Em là vậy, chỉ biết nghĩ bản thân mình. Một con người vô lí chỉ biết ép người khác thay đổi vì mình. Nếu là Gillian của một năm trước, chắc sẽ không như vậy. Gillian của một năm sau thay đổi rồi, sẽ không yêu ai nhiều hơn bản thân mình nữa. Nếu anh là em, anh sẽ hiểu lí do. Nhưng anh không bao giờ là em, nên anh sẽ không bao giờ hiểu. Em chưa quên một người và em cũng chưa thể yêu anh nhiều hơn người đó. Đó là sự thật! Thời gian giữa chúng ta không đủ để em làm điều đó. Nhưng em yêu anh, đó là tình cảm thật. Yêu sự chân thành của anh, sự ngốc nghếch đáng yêu của anh. Tiếc một điều là chúng ta không thể nuôi tình yêu đó lớn thêm được nữa. Thật khó để quên một người từng gắn bó với mình trong suốt một thời gian dài. Em không thể quên và đơn giản là bản thân không muốn quên. Chỉ giấu chặt và sâu trong con tim như những kỉ niệm ngủ quên và sau này đối với em anh cũng sẽ là một hồi ức đẹp như thế. Em ghét chia li. Em hiểu cảm giác nhói lòng khi rời xa người mình yêu. Có lẽ sau này em sẽ không yêu một ai ở xa em nữa. Nhưng em biết, nếu tình cảm điều khiển được con người đã không có khổ đau. Em đã sắt đá với anh và cũng không bao giờ muốn anh nhìn thấy mặt yếu đuối của em. Em đã không để anh nhìn thấy em khóc khi anh ra đi. Mình em cảm nhận là đủ và hãy căm ghét em theo cái cách em đối xử với anh đi. Đó cũng là cách anh giúp em nhẹ lòng….

Có lẽ một lúc nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Em vẫn hy vọng anh vẫn nhìn em cười như lúc đầu. Đừng bao giờ căm ghét SG vì em. Hãy ghét em là đủ! Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Em sẽ quay lại NT, em tin chắc điều đó. Vì em yêu NT từ bờ cát, tiếng sóng vỗ hay những con đường đêm lộng gió. Có thể một lúc nào đó em lại đi một mình trên con đường chúng ta từng đi, chỉ khác có lẽ lúc đó chỉ có một mình em mà thôi. Trần Phú, Nguyễn Chánh. Lý Tự Trọng, Nguyễn Thị Minh Khai, những kỉ niệm nhỏ nhặt nhất mà chúng ta từng có. Em sẽ không bao giờ quên nơi đẹp nhất mà em từng biết. Nhắm mắt lại và ngậm ngùi đóng chiếc hộp âm nhạc dang dở của chúng ta. Phải hạnh phúc anh nhé! Yêu một người có thể thay em chăm sóc cho anh.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét