Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

Bế tắc

Mình giống một ai đó rồi chăng? Thích tỏ ra mạnh mẽ, thích che giấu cảm xúc, thích cười trước cả thế giới để rồi quay lưng nép mình vào một góc tối và... khóc... Sống giả để người khác khỏi thương hại. Sống giả để quên cái gọi là hiện thực. Sống giả để con tim nhẹ nhõm dù chỉ là nhất thời...

Mình vốn không nghĩ rằng một ngày nào đó mình suy sụp đến mức này, mình thảm hại đến mức này. Thôi thì đau nhiều một chút để con tim chai sạn, rồi từ đây về sau nó sẽ không biết đau là gì nữa. Gia đình, người yêu, bạn bè, cuộc sống, tương lai... chả biết sẽ đi đến đâu? Lose all rồi cưng àh! Tỉnh lại Gill nhé! Chẳng ai bên mày nữa cả...


Bố ơi! Con thương bố lắm. Thật sự! Cả mẹ nữa! Mẹ luôn nghiêm khắc với con nhưng con hiểu mẹ chỉ muốn tốt cho con mà thôi. Con xin lỗi đã không đi theo con đường mà bố mẹ sắp đặt. Con làm sai nhiều lắm nhưng bố mẹ luôn là người tha thứ cho con tất cả dù con có lầm lỗi đến thế nào. Bây giờ con phải tự lập rồi, không một người nào có thể ở bên cạnh con để hiểu con cô đơn đến thế nào. Bố àh! Bố không phải là một người chồng tốt nhưng bố là một người cha tốt. Con thương bố nhiều hơn con có thể nói. Một mai con không thể bên cạnh bố mỗi ngày nữa, không biết ai sẽ giúp bố ủi áo sơ mi cho bố đi làm, mang trà cho bố khi bố say, hâm nóng thức ăn khi bố về trễ... Chắc con không làm được nữa! Bố phải khỏe mạnh. Con yêu bố! Còn mẹ, mẹ bị nhức đầu. Con không muốn mẹ lo nghĩ gì về con nữa. Con có thể sống tốt và cố gắng học hành đàng hoàng. Hai năm nay con làm mẹ buồn nhiều chuyện lắm. Con biết! Con chưa nói với mẹ câu xin lỗi nhưng trong tận sâu thâm tâm con hối hận lắm. Hãy tha lỗi cho con được không? Con đã quá bất hiếu...


Anh àh! Em có lỗi với anh. Xin lỗi anh nhiều lắm. Cám ơn tình cảm anh dành cho em nhưng có lẽ em không còn xứng đáng nhận nó. Em từng rất muốn tìm cho tình yêu của chúng ta một lối thoát nhưng bộn bề của cuộc sống này đặt lên vai em nhiều áp lực. Đôi vai em quá nhỏ bé để có thể gánh hết nên em đã chọn cách trốn tránh thay vì đối mặt. Và cũng chính vì thế, em mất anh...
Những kỉ niệm tuyệt đẹp, những khoảnh khắc ta bên nhau, những kỉ vật của chúng ta... em sẽ mãi lưu giữ trong một góc nhỏ con tim em. Một lúc nào đó em mệt mỏi, em sẽ tìm về nơi góc phố hôm nào, tìm về những hồi ức bình yên của hai ta. Em vẫn sẽ mỉm cười cho dù nơi đó chỉ còn mỗi mình em. Dù thế nào đi nữa, giữa chúng ta cùng từng có một tình yêu tồn tại. Không quá dài, cũng không quá ngắn, đủ để khắc ghi trong con tim em. Em từng sống thật với tình yêu đó. Uhm! Từng...

Rồi mình cũng sẽ có một cuộc sống mới, vẫn biết không bằng phẳng nhưng cũng chả biết có nhiều chông gai đến thế nào nhưng có một điều mình tin, không một ai trong cuộc sống này bước đi mà mọi con đường đều trải thảm. Mình thế vẫn may mắn hơn khối người phải không?
Lau nước mắt và cố gắng bước tiếp! Mình biết, mình có gục ngã phía sau mình vẫn có một vòng tay... Cám ơn Thượng Đế đã cho mẹ vẫn còn bên con...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét