Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

Tự sát – Phần 2 ( Gào )


II
Rời khỏi văn phòng của Hải Minh. Buổi trưa dường như đang xả nắng trên những con đường oi bức. Tâm trạng tôi bất an một cách táo tợn. Tôi nhanh chóng bắt taxi tới nhà bạn trai mình. Mở cửa, bước vào, chẳng một ai ở nhà cả. Tất nhiên rồi. Giờ này, anh ấy đang đi làm mà.
Bạn trai tôi là kiến trúc sư. Anh ấy mới ra trường và vào Nam sinh sống. Phần nhiều cũng bởi quen biết và yêu tôi. Từ khi nghe Hải Minh nói chuyện về người em trai của An Vi, tôi cứ ghim mình trong trạng thái hoảng loạn trong lòng. Không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào? Tiếp tục giữ bí mật như những gì An Vi gửi gắm lại… Hay cố gắng đào bới quá khứ của gia đình cô ấy?
Tôi không biết nữa. Chỉ thấy bất công quá với sự ra đi không để làm gì của An Vi. Lẽ ra cô ấy nên tiếp tục sống hạnh phúc,  bởi vì An Vi hoàn toàn, hoàn toàn có cái quyền đó.
Một buổi chiều lặng lẽ trôi qua, tôi ngồi đần người ra rồi lọ mọ chuẩn bị bữa tối đợi người yêu về. Anh ấy về lúc 7 giờ tối, nhìn khuôn mặt phờ phạc của tôi, anh tỏ vẻ xót xa, ôm thật chặt và nhẹ nhàng hôn lên má, khẽ khàng nói câu: "Anh nhớ em quá"  rất dịu dàng.
Chúng tôi ăn tối với nhau rồi ngồi xem TV, anh hỏi chuyện về An Vi mà bỗng dưng tôi cầm lòng không đặng. Nước mắt lần đầu tiên rơi lã chã khi nhắc tới sự ra đi ấy. Anh ấy ôm tôi và nói tôi đừng buồn… Rồi mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi… Nếu tôi buồn, An Vi sẽ chẳng nào vui hơn được ở nơi thiên đàng. Rồi anh hỏi, tôi đã liên lạc được với gia đình cô ấy chưa…
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng làm tôi tê cứng. Bất động. Tôi ôm chặt lấy anh:
-          Anh còn có chuyện gì giấu em không?
-          Ý em là sao?
-          Bọn mình yêu nhau cũng được nửa năm rồi nhưng bây giờ em mới thấy, em chẳng biết gì về anh cả.
-          Thì từ từ sẽ biết thôi. Sao tự nhiên em chuyển chủ đề lạ vậy?
-          Ừm… không có gì…
…………………………….
Một tuần kế tiếp là những ngày điên đảo. Tôi vất vả cùng luật sư Hải Minh giải quyết đống giấy tờ chuyển nhượng nhà hàng và shop thời trang của An Vi cho người khác. Tôi không có khiếu kinh doanh nên chẳng thể để lại làm gì. Toàn bộ số tiền sẽ được gửi vào ngân hàng, chờ đến khi có dịp, tôi sẽ chuyển lại toàn bộ nó cho người yêu mình.  Còn về căn hộ chung cư, tôi sẽ để lại đó như một kỷ niệm nho nhỏ giữa tôi và Vivian, một quá khứ đầy ký ức đẹp nhưng lại kết thúc trong một hình ảnh buồn. Khu chung cư đảo điên với những tin đồn khiến cho tôi không còn muốn quay lại nữa. Ước gì… mọi thứ có thể trở lại… như xưa.
Cảnh sát gọi tôi lên trình diện. Tôi có đôi chút hoang mang. Hải Minh đi cùng tôi ngày hôm đó. Mọi việc diễn ra chẳng chút vui vẻ gì. Từ suốt hai tuần nay, báo chí cứ mải mê bới móc về vụ tự sát. Cái chết của Vivian bỗng dưng trở nên không hề yên ổn chút nào. Nó ồn ào hơn lẽ thường vốn dĩ. Dường như, báo chí đã hết cái để nói rồi. Họ cứ thổi phồng sự việc lên một cách quá quoắt. Những giả thiết về cái chết của An Vi được bàn luận như thể một trò chơi dự đoán kết quả khi cơ quan công an còn đang mải miết điều tra.
An Vi thật đơn độc ngay cả khi cô ấy đã chết. Trên đường tới đồn cảnh sát, tôi ghé qua sạp báo, và giật mình với cái tít đập vào mặt: "Cô gái có mái tóc bạc chết do ảo giác vì shock thuốc!". Điều này khiến cho tôi thực sự tức giận. Tôi đã mua hết đống báo đó và ném vào xe rác đầu tiên mà mình nhìn thấy.
Tôi bước vào văn phòng của vị cảnh sát trưởng cùng với Hải Minh. Ông nhã nhặn mời tôi ngồi xuống. Hải Minh ngồi bên cạnh tôi. Lại một tập giấy tờ được đẩy về phía tôi. Người đàn ông ấy điềm tĩnh bắt đầu câu chuyện:
-          Cô có biết bạn cô sử dụng chất kích thích không?
Tôi đứng bật dậy. Phản ứng mạnh mẽ như thể mình vừa bị xúc phạm:
-          Không thể nào! Các ông đừng làm quá! Có phải chính sở cảnh sát của các ông, đã tung ra mấy tin đồn nhảm nhí, cho đám báo chí lá cải ngoài kia không? Vi không bao giờ dùng chất kích thích gì gì cả. Các ông nên có trách nhiệm với lời nói của mình.
Tôi gần như gào toáng lên. Hải Minh giữ tay tôi lại. Anh nói tôi bình tĩnh và kêu tôi ngồi xuống. Hải Minh hỏi lại vị cảnh sát một cách lịch sự:
-          Kết quả xét nghiệm tử thi cho thấy điều gì ạ?
-          Ừm…An Vi đã sử dụng Gamma hydroxy axit butyrate hay còn gọi là GHB một thời gian kha khá trước khi tự sát. Tôi nghĩ điều này ảnh hưởng ít nhiều tới thần kinh của cô ấy, dẫn tới việc rạch tay tìm đến cái chết này.
-          Có chắc không?
-          Chắc chắn. Hơn nữa, cô ấy cũng đã thừa nhận điều này trong cuốn băng để lại. Hai vị có thể giữ lại nó. Chúng tôi có thể kết luận, đây hoàn toàn là một vụ tự sát do quá căng thẳng và bị tác động bởi thuốc kích thích nồng độ cao.
Vị cảnh sát đẩy cuốn băng về phía tôi. Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt cứ ứa trên khóe mi mà không thể nào rơi xuống được. Tôi cầm lấy cuốn băng, ngước mắt lên hỏi ông ta:
-          Nhưng tôi nghĩ kết luận này mang tính chất cá nhân. Tôi muốn phía cảnh sát các ông không thông báo cho báo chí. Chúng tôi cảm thấy rất… rất … rất mệt mỏi. Tại sao các ông có thể nói với báo chí trước khi nói với người nhà nạn nhân chứ…. – Tôi gần như nghẹn lại…không thể nói thêm gì nữa…
-          Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện này. Có thể do một số nhân viên của chúng tôi đã làm rò rỉ thông tin đó. Đáng ra, chúng tôi nên báo cho cô sớm hơn. Tôi rất tiếc. – Vị cảnh sát nói.
-          Chúng tôi muốn phía cảnh sát bảo mật chuyện này. Để người chết được yên, chúng ta không nên làm rùm beng thêm sự việc. Ông biết đấy, chuyện cũng đã rồi. – Hải Minh nói với giọng điềm đạm.
-          Tôi cũng rất hiểu tâm trạng của hai vị. Nhưng tôi e rằng điều này khó. Dư luận đang rất quan tâm tới vụ tự sát của cô An Vi. Anh cũng biết mà, ở thành phố này, có bao giờ xảy ra vụ việc như thế này? Đây là trường hợp hy hữu, chúng ta không thể kiềm chế sự tò mò của mọi người.
-          Tôi biết đó không phải trách nhiệm của phía cảnh sát. Nhưng tôi hy vọng các ông hợp tác, giữ lại nguyên nhân cái chết này?
-          Ừm… tôi không thể hứa được. Nhưng tôi sẽ cố gắng.
Chỉ là… sẽ cố gắng thôi ư?
………………………..
Hải Minh đưa tôi về nhà bạn trai. Nhưng tôi lại muốn quay lại căn hộ mà tôi với An Vi từng chung sống. Có một chút gì đó đắng ngắt trong tôi lúc này. Tôi cảm thấy An Vi trở nên ngu ngốc và trẻ con hơn bao giờ hết. Cô ấy đã dùng ma túy từ khi nào? Và vì sao phải làm như vậy? Nếu đúng như những gì Hải Minh nói với tôi những ngày trước đây, tại buổi gặp lần đầu tiên với anh ta trong văn phòng luật sư ấy… thì…. An Vi đã đi một quãng đường dài đầy khó khăn, với biết bao nghị lực để có được ngày hôm nay…. Vậy thì chẳng có lý do gì để cô ấy trở nên hèn nhát trú mình trong nghiện ngập, rồi tự sát thương tâm đến nhường này.
Đúng như vị cảnh sát kia nói, chúng tôi không thể chặn được thông tin nhiều chiều của dư luận. Khi tôi bước chân vào tiền sảnh của chung cư, ánh mắt những người ở đây nhìn nhau đầy dò xét. Họ thầm thì điều gì đó mà tôi chẳng thể nào rõ được. Tôi ước trong thoáng chốc, họ biến mất hết đi. Những kẻ nhiều chuyện đứng bên lề cái chết. Rốt cuộc, họ và An Vi đâu có quan hệ gì, sao họ cứ cố gắng tìm hiểu quá nhiều điều về một người mà khi sống họ chẳng buồn để tâm đến vậy?
Chúng tôi bước vào căn hộ. Có tiếng bước chân loẹt quoẹt lẽo đẽo theo sau. Bà giúp việc của nhà kế bên, tẽn tò đứng nhìn tôi mắt rớm rớm:
-         Con vìa rồi đó hả con? Trời ơi, thương bé Vi quá… Cô mong con vìa quá chừng. Dạo này hàng xóm cứ nói ra vào không ngừng…
Bà giúp việc nhà hàng xóm, hay sang dọn nhà cho chúng tôi và được trả tiền theo giờ. Đối với chúng tôi, bà cũng khá là thân thiết. Từ hôm cảnh sát đến đưa xác An Vi đi, tôi vẫn chưa kịp trò chuyện với bà điều gì. Tôi và Hải Minh mời bà vào nhà, ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, mặt bà nghệt ra một nỗi buồn da diết lắm.
-         Từ ngày bé Vi "đi", người ta cứ đồn ra đồn vào, cô nghe mà rầu hết biết, Họ nói tụi con làm nghề bất lương. Bé Vi chơi thuốc mà chết. Rồi con cũng vậy. Cô bênh hai đứa. Cô nói, cô hiểu hai con quá ràu. Mà họ không có tin, họ chửi cô ngu, cô chán quá chừng. Cô đang tính chờ con về, cô gọi hoài con không bắt máy. Cô chắc về quê, chào con một tiếng. Cô chán thành phố quá ràu. Mệt mỏi quá con ơi…
Tâm sự với bà giúp việc một hồi, tôi dúi vào tay bà chút tiền, để bà lấy ít để dành về quê. Càng nói chuyện càng chỉ thấy thiên hạ ác miệng và phiền hà. Bà xin phép về thu xếp đồ đạc. Thời gian chậm rãi trôi qua trong căn phòng. Hải Minh ngắm nhìn những bức hình An Vi trên tường rồi thở dài. Tôi quay sang hỏi anh:
-         Anh biết chuyện Vi dùng ma túy chứ?
-         Ừ, anh biết
-         Tại sao anh không ngăn chị ấy lại?
-         Vi là người mà anh có thể ngăn lại sao?
-         Anh có muốn xem cuốn băng không?
Hải Minh im lặng hồi lâu.
-         Không.
Nói xong, anh đột ngột đứng dậy: "Anh về trước nhé!". Trước khi quay đi, tôi thấy đôi mắt Hải Minh dường như đẫm nước.
( Còn nữa ) Phần sau: Vì sao An Vi dùng GHB? Vì sao em trai An Vi không nhận ra chị ruột? Vì sao gia đình họ chia ly? Vì sao An Vi phải chết? Hải Minh thực sự là ai? Ai là thủ phạm thực sự của vụ "tự sát" này?
Gào – ngày 17/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét