Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Chap 1] Sorry That I Loved You ...


Chap 1: Ngã Rẽ Định Mệnh










“Ông Hwang, đây là Jessica Jung, thanh tra cao cấp tổ trọng án của chúng tôi. Cô ấy sẽ lãnh nhiệm vụ bảo vệ Hwang tiểu thư trong thời gian sắp tới.”

Trong chiếc áo sơmi sẫm màu, quần jean và đôi boot đen bụi bặm, Jessica gật đầu chào bằng đôi mắt sắc lạnh quen thuộc thường ngày. Với vẻ ngoài bất cần như thế, thật khó để người khác tin cô là một cảnh sát cũng như khả năng làm việc của cô.

“Các người làm việc kiểu gì vậy? Tôi bảo cần một đội cảnh sát bảo vệ an toàn cho con gái tôi, các người lại cử đến đây một nữ cảnh. Tôi làm sao giao sinh mạng con gái mình cho một con bé trẻ tuổi lại yếu đuối như vậy chứ? Các người khinh thường lời nói của tôi hay sao? ”, ông Hwang tức giận khi nhìn thấy Jessica thay vì một nam cảnh sát cao ráo mạnh mẽ mà ông tưởng tượng.

“Xin ông Hwang đừng nóng vội. Ms. Jessica của chúng tôi là một cảnh sát đắc lực. Cô ấy đã phá rất nhiều vụ trọng án và lập nhiều thành tích. Chúng tôi đảm bảo không có gì nghi ngờ về khả năng của cô ấy.”

Bằng một vẻ lạnh lùng vốn có, Jessie vô cùng bình thản trước những lời ông Hwang vừa nhận xét. Thậm chí cô chẳng buồn mở miệng nói một câu nào hay biểu hiện một chút gì đó trên gương mặt cho đến khi người sếp đứng bên cạnh phải đẩy tay vào lưng cô như ám chỉ Jessie nên nói một chút gì đó.

“Ông Hwang yên tâm, tôi sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao”, một câu nói tưởng chừng như không thể ngắn gọn hơn, Jessie mở miệng bằng vẻ miễn cưỡng.

Và ông Hwang cũng miễn cưỡng không kém với sự sắp đặt không hài lòng này, nhưng ông hy vọng cái danh hiệu Thanh Tra Cao Cấp của Jessie không phải là cái vỏ rỗng.

“Được! Tôi giao sinh mạng con gái tôi cho cô. Nhưng nếu nó có làm sao, đừng trách tôi hỏi tội mấy người.”



Cùng lúc ấy, Tiffany Hwang, con gái ông từ trên lầu bước xuống.

“Fany, lại đây ba giới thiệu. Đây là thanh tra Jessica. Cô ấy sẽ bảo vệ con trong thời gian sắp tới.”

Với đôi mắt mở to ngạc nhiên, Fany nhíu mày và trả lời bằng giọng bực tức.

“Ba đang làm gì thế? Tại sao con lại cần đến cảnh sát bảo vệ?”

“Fany ah ~ Thật ra …”

“Đủ rồi! Con mặc kệ những mối quan hệ ở ngoài của ba ra sao đi nữa. Con không cần ai bảo vệ cả. Bảo họ về hết đi.”

“Fany! Fany! …”

Fany quay lưng bỏ đi mặc cho lời giải thích chưa kịp nói của ba mình.

“Xin lỗi! Con gái tôi hơi bướng bỉnh và nó ghét tiếp xúc với người lạ. Những việc sau này đành nhờ hai vị.”

“Ông yên tâm! Chúng tôi sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.”

Ngoài việc có mặt như một pho tượng và nói được một câu duy nhất do cấp trên ra lệnh trong suốt cuộc nói chuyện, Jessie quay lưng bước ra và bỏ lại một nụ cười nữa miệng khó hiểu.

Không biết cô đang cười cho cái gia đình danh giá này đang có những mối làm ăn phi pháp gì đó đến mức nhận được thư nặc danh và nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát hay cô cười cho sự hội ngộ sau cái ngày định mệnh cách đây 18 năm …




***




“Fany! Fany ah! Mở cửa cho ba.”

“Ba đi đi. Con không muốn nghe gì cả.”

Tiếng gõ cửa và gọi tên không ngừng của ông Hwang hòa cùng tiếng vỡ của thủy tinh và giọng nói xua đuổi của Fany. Có lẽ đó là cách giận dữ thông thường mà một tiểu thư nhà giàu có thể làm được.

“Fany ah! Đó chỉ là vì sự an toàn của con…”

“Có bao giờ ba nghĩ đến cảm nhận của con không? Đây là lần thứ mấy rồi? Tại sao cứ phải lôi con vào cái thế giới phức tạp của ba chứ? Với con thế là đủ lắm rồi …”

Bằng một cảm giác mặn đắng ở đầu lưỡi, ông Hwang không thể nói nên lời. Có lẽ tiền, vật chất, cuộc sống xa hoa … những thứ mà ông nghĩ như đó là tình thương của một người ba dành cho con gái mình vẫn chưa thể gọi là đủ. Vì điều đơn giản nhất là cho con gái mình một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác ông đã không thể làm được.

“Được rồi! Ba không nói nữa. Con nghĩ ngơi đi.”




***




“Con bé không chịu nghe tôi nói.”, ông Hwang thở dài nói với trợ lí Kang bên cạnh.

“Có lẽ cô chủ vẫn đang tức giận. Chờ một thời gian cô ấy sẽ nguôi giận thôi. Ông đừng lo.”

“Có phải tôi đã sai khi từ nhỏ đến lớn tôi đã không cho nó được tự do như bao đứa trẻ khác, luôn kiềm kẹp và bắt nó sống theo ý của tôi?”, ông Hwang tháo chiếc kính trên mặt và thở dài.

“Tôi tin rồi cô chủ sẽ hiểu ông làm vậy vì chỉ muốn tốt cho cô ấy mà thôi. Ông đừng quá lo lắng. Việc trước mắt, chúng ta có nên xúc tiến kế hoạch theo đúng hạn định hay không?”

“Mọi việc cứ tiến hành như đã bàn. Nếu không nhanh chóng giải thể khu vực Yongsan thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng trung tâm thương mại của chúng ta.”

“Nhưng còn lá thư nặc danh đó. Tôi sợ nếu vẫn cứ làm sẽ nguy hại đến cô chủ.”, trợ lí Kang tỏ ra lưỡng lự trước quyết định của ông Hwang.

“Không có cách nào khác, chúng ta đã kí hợp đồng với đối tác, nếu hủy hợp đồng chúng ta sẽ thiệt hại hàng trăm tỉ won. Hơn nữa, tôi tin cảnh sát sẽ bảo vệ tốt cho Fany.”




***




Khi những tia nắng bắt đầu le lói xua tan cái lành lạnh trong khí trời của buổi sớm mai, tiếng bước chân lộp bộp trên những vũng nước đọng sau cơn mưa dài đêm qua để lại. Sự hiu quạnh bao trùm trên những tấm bia xếp hàng dài thẳng tắp. Cầm trên tay một bó bách hợp trắng, Jessie nhẹ nhàng đặt nó lên trước ngôi mộ màu trắng.

“Ba! Thời gian gần đây quá bận rộn con đã không thể thường xuyên đến thăm ba. Con xin lỗi … Nhưng con có đem bánh Yangwa mà ba thích ăn nhất đến đây.
Con vẫn khỏe và biết tự chăm sóc cho bản thân. Ba hãy cứ yên tâm!
Ba biết không? Hôm qua con gặp lại ông ta … Buồn cười thật! Ông ta không nhận ra con. Cũng đúng thôi, đã 18 năm trôi qua rồi … Con vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó. Nếu chúng ta không tin lầm tên giả nhân giả nghĩa như một người thân trong gia đình, có lẽ ba cũng đã không chết thảm như vậy. Ba yên tâm! Rồi con sẽ bắt hắn phải trả lại tất cả những gì hắn đã nợ chúng ta.
Ba hãy yên nghỉ!”

Tiếng vỗ lưng an ủi, Jessie gục đầu vào vai người phụ nữ đứng bên cạnh.

“Đừng nóng vội Soo Yeon! Con cứ bình tĩnh đối diện và tìm chứng cứ vạch mặt hắn. Tội ác nào sớm muộn cũng phải phơi bày mà thôi.”

“Cám ơn dì! Nếu không phải năm xưa dì cứu con thoát khỏi biển lửa. Có lẽ con cũng không còn sống đến hiện giờ. Bao nhiêu năm nay lớn lên ở cô nhi viện, trong đầu con không một giây phút nào quên được hình ảnh ba con người đầy máu vật vã trong đám cháy của cái đêm định mệnh hôm đó. Con đã thề rằng phải bắt hắn trả giá bằng mọi cách…”

Chiếc kính đen không che được đôi mắt nhòa đi vì những giọt lệ đang lăn dài trên má. Bên trong vẻ ngoại lạnh lùng đến rợn người đó là một vết thương sâu sắc, đâm xoáy vào con tim mỗi khi cô nghĩ đến. Một cô bé đáng lí có một gia đình và tuổi thơ hạnh phúc bỗng mất hết tất cả trong phút chốc…




***




“Chào cô! Tôi là Jessica, thanh tra cao cấp tổ trọng án. Rất vui được gặp cô.”, Jessie bắt đầu ngày làm việc đầu tiên bằng một lời chào hỏi vô cùng điềm đạm trước cô tiểu thư nhà giàu đanh đá.

“Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rõ là tôi không cần vệ sĩ hay sao? Các người không nghe à?”, Fany tức giận ném ngay tách café trên tay xuống đất.

“Chúng tôi được nhiệm vụ bảo vệ cô nên sau này cô muốn đi đâu, làm gì, vui lòng báo trước để chúng tôi sắp xếp.”, Jessie như lơ đi lời quát nạt của Fany, vẫn bình thản nói tiếp như thể không hề hay biết mình đang phá hỏng bữa sáng của người khác.

“Cô không nghe tôi nói gì à?”, Fany càng tức giận hơn khi câu hỏi của mình không được đáp trả.

“Từ hôm nay, chúng tôi sẽ theo sát cô 24/24. Vì sự an toàn của mình, hy vọng cô hợp tác với cảnh sát.”, Jessie vẫn thản nhiên nói hết câu và quay lưng bước ra ngoài trong sự giận dữ không nói nên lời của Fany.

“À quên! Tôi xin đính chính lại, chúng tôi là cảnh sát, không phải vệ sĩ thưa cô!”

Sau lời đá xoáy, Jessie đóng cửa lại mà không thèm ngoái đầu nhìn thái độ của Fany ra sao. Chỉ biết Jessie vừa bước ra khỏi, rầm một cái, tiếng chén vỡ vang lên trong phòng rõ to, đủ hiểu Fany đã hất nguyên bữa ăn sáng của mình xuống đất.





“Madam àh! Cô vừa nói gì với con bé ấy thế?”, Kevin nhanh nhảu hỏi.

“Không có gì! Chỉ nói công việc sau này với cô ta.”

“Tiếng vỡ gì trong đấy thế! Đúng là tính của bọn tiểu thư.”, Summer bĩu môi.

“Uhm! Từ lúc chúng ta đến đây cô ta chả thèm nhìn chúng ta lấy một giây.”, Ron đồng tình.

“Thôi được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, vào vị trí đi.”

Jessie giải tán cái đám đông đang xôn xao bàn tán. Ai cũng thở dài vì cái thái độ không thân thiện, thiếu hợp tác của Fany mà không biết phải làm việc với cô ta bao lâu đây?




***




“Sao bọn cớm vây nhà em đông thế?”, Nickhun trố mắt hỏi.

“Mặc kệ chúng, đi thôi”, Fany bực bội đóng sầm chiếc Rolls – Royce cáu cạnh.

Nickhun, người thừa kế của Charoen Pokphand Group, một tập đoàn kinh doanh khổng lồ của Thái Lan. Anh ta là bạn trai của Fany và được mệnh danh là hoàng thái tử trong mắt của nữ sinh đại học Chung Ang.





Cách đó chỉ khoảng vài mét, hai chiếc xe của cảnh sát bám theo sát nút.

“Tiểu thư nhà giàu có khác, đi học thôi cũng cũng ngồi Rolls Royce.” Ron tặc lưỡi.

“Tốt hơn hết cậu đừng vào garage nhà cô ta, mắc công cậu lại ngất xỉu trong đó.” – Summer thêm vào.

“Phải nói chính xác là đừng đụng vào người cô ta thì đúng hơn. Chỉ riêng bộ trang phục trên người cô ta thôi chắc cũng lên đến hàng triệu won. Lỡ tay làm trầy một cái chắc đói hết mấy tháng.”, Kevin bổ sung.





“Ba em lại có rắc rối gì khiến phải nhờ đến bọn cớm can thiệp vậy?”, Nickhun tò mò hỏi.

“Em không biết. Em đã nói không cần họ bảo vệ mà ông ấy cứ cương quyết. Em bực bội lắm rồi.” Fany suýt bẻ đôi chiếc kính mát trên tay.

“Có đến hai chiếc xe cảnh sát theo sau. Đâu cần hoành tráng vậy chứ?”, Nickhun nhìn qua tấm kính chiếu hậu.

“Anh ah! Cắt đuôi chúng đi…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét