Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Chap 2] Sorry That I Loved You ...


Chap 2: Cô Tiểu Thư Đanh Đá












Tiếng rầm rú của động cơ Rolls Royce khiến Ron giật mình.

“Madam àh! Chiếc xe phía trước ấy tăng tốc.”, Ron quay sang nói với Jessie.

“Bám theo, cẩn thận và đừng để mất dấu.”, Jessie đáp.

“Có ngốc cách mấy cũng đủ hiểu con bé đanh đá ấy muốn chơi mình mà.”, Summer xỉa xói.

“Kệ đi! Thích thì chìu thôi”, Kevin bổ sung.





“Khunie, rẽ trái đi”, Fany ra lệnh.

“Nhưng đó đâu phải hướng đến trường”, Nickhun ngơ ngác hỏi.

“Cắt đuôi chúng rồi đến trường thì có là vấn đề hay không?”, Fany lớn tiếng.

“Được rồi…”, Nickhun làm theo.

Hai chiếc xe cứ thế mà chơi trò mèo vờn chuột suốt cả một đoạn đường dài. Chiếc xe cảnh sát còn lại không theo kịp đã bị mất dấu. Dưới tay láy siêu hạng của Ron, Summer sợ đến xanh mặt mà không dám kêu ca nữa lời còn Jessie vẫn cứ bình tĩnh quan sát.

“Con bé này điên chắc. Nó tính đua kiểu này đến bao giờ?”, Kevin bực dọc.

“Nhiệm vụ của chúng ta là theo sát cô ta. Đành chịu.”, Jessie tỏ ra bình thản nhưng thật sự cũng bực không kém.

Đến ngã tư của một đại lộ.

“Khunie, tăng tốc nữa đi”, Fany nói.

“Nhưng đèn đỏ rồi?”, Nickhun lưỡng lự đạp thắng.

“Vượt đi! Anh đừng có đàn bà nữa”, Fany trừng mắt.

Thế là chiếc xe sang trọng băng qua ngã tư với tốc độ chóng mặt trong khi đang đèn đỏ làm hai chiếc ôtô tải suýt đâm sầm vào nhau vì tránh nó.

“Bọn bây điên à?”, người tài xế tức giận nhoài người ra ngoài xe quát.

Một chiếc ôtô khác vì thắng gấp mà đâm sầm vào một gốc cây bên đường. Quan cảnh bắt đầu hỗn loạn …

“Madam à, tắc đường rồi.”, Ron bất lực.

“Tìm cách quay xe lại nếu không lát nữa chúng ta sẽ kẹt cứng trong khu vực này.”, Jessie bảo.

“Thề có chúa, tớ thà cuối năm không được khen thưởng chứ không muốn theo vụ này nữa.’, Summer mệt nhưng vừa chạy bộ đường dài mặc dù cô chỉ ngồi im trong xe.

“Còn tớ thà tắc trách chứ cầu mong bọn bắt cóc mau mang con bé này đi cho rồi.”, Kevin lắc đầu thở dài.




***




“Thế nào Madam? Cô thấy Rolls Royce nhả khói tốt chứ?”

Khó khăn lắm 4 người họ mới thoát khỏi khu vực ùn tắc sau hơn 2 giờ đồng hồ chờ đợi mòn mỏi. Vừa bước vào trường đã thấy Fany cùng Nickhun và đám bạn cậu ấm cô chiêu của cô ấy ngồi thản nhiên cười nói. Đang ung dung lôi thỏi son trong túi xách ra tô lại, Fany bật cười khi thấy 4 người họ bước vào sau hơn 2 tiếng ngồi cười đắc ý với trò chơi của mình.

“Các người vừa đi đâu suốt 2 tiếng đồng hồ thế? Ăn sáng à?”, Fany cười lớn và đám bạn cô ấy bật cười theo.

“Cám ơn sự quan tâm của cô. Có lẽ hôm nay chúng tôi hơi lơi là công việc. Thành thật xin lỗi. Từ bây giờ chúng tôi sẽ theo sát cô hơn nữa để bảo đảm sự an toàn cho cô.”, Jessie đáp trả bằng nụ cười nữa miệng quen thuộc.

Thế là cái giận không nói nên lời của Ron, Summer, Kevin đã được Sếp mình đền bù xứng đáng. Nhìn cái ánh mắt tóe lửa Fany nhìn Jessie cũng đủ hiểu cô ấy tức tối đến thế nào. Và không biết tự bao giờ, nhiệm vụ bảo vệ của họ trở thành cuộc chiến ngầm của cô tiểu thư kiêu kì đang nung nấu mong muốn tống cổ bọn cảnh sát khó ưa này đi lập tức và niềm vui của đội bảo vệ WPU mỗi khi chọc tức được con mèo con đanh đá này.




***




Ba ngày trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh của bọn viết thư đe dọa, Fany vẫn cứ này nỉ ba mình đuổi cổ bọn cảnh sát đi vì cô không chịu nổi cảnh có người lạ cứ đi qua đi lại ở khắp nơi trong nhà mình mà hơn hết là bám sát sau lưng cô không rời một bước. Fany có cảm giác mình bị tù túng đến nghẹt thở. Trước kia, một cô tiểu thư như cô đã quen với việc tiệc tùng thâu đêm, shopping, bar, coffee shop với bạn bè bất cứ khi nào cô thích. Từ ngày lá thư nặc danh mà Fany cho là vớ vẩn ấy xuất hiện, nhà cô bỗng dưng trở thành trại giam, đi đâu cũng thấy cai ngục và Fany chả hiểu sao mình lại phải cam chịu số phận tù nhân này.

Bằng bản tính bướng bỉnh vốn có và cái đầu tự cho rằng mình thông minh, Fany quyết tâm tìm mọi cách để quét cái đống cảnh sát tạp nham mà cô nghĩ rằng đang làm phức tạp mọi chuyện trong mắt cha mình để kiếm chác thêm chút thù lao còm cõi hoặc đơn giản hơn là đang làm mất giấc ngủ của cô mỗi ngày vì tiếng bước chân trên danh nghĩa tuần tra nhảm nhí gì đó của họ.

Một buổi sáng đẹp như mọi ngày, đội hình cảnh của Jessie đến làm việc để thay ca cho một nhóm cánh sát khác trực đêm tại biệt thự họ Hwang. Để thuận tiện cho công việc, ông Hwang đã sắp xếp cho họ một căn phòng rộng lớn và lắp đặt camera để có thể quan sát mọi ngõ ngách của dinh thự.

“Chào buổi sáng cô Hwang.”, như một thông lệ, Jessie đều đến chào hỏi thân chủ của mình bằng một câu chào hỏi không thể ngắn gọn thêm được nữa. Và dù tiếp xúc đã mấy ngày Jessie vẫn chỉ gọi Fany vỏn vẹn bằng cô Hwang một cách xa lạ và khoảng cách mặc cho việc thêm vào hai chữ Mi Young phía sau đó không dài và tốn hơi thêm là mấy.

“Chào Madam Jung, cô đã ăn sáng chưa?”, Fany mỉm cười.

Phải nói là hôm nay đẹp trời chứ Jessie không biết dự báo thời tiết có dự đoán là có bão hay không nhưng cô có cảm giác là sắp bão đến nơi rồi. Bình thường, con bé này chẳng màn nhìn Jessie lấy một giây hoặc ngày nào vui vẻ lắm cô ta mới miễn cưỡng quay lại nhìn với ánh mắt khinh bỉ như nhìn thấy một con kí sinh trùng mà Jessie thì cũng chai sạn với cảm giác bị coi thường rồi. Đơn giản vì chính cô đâu có rảnh ăn thua với con bé này cho mệt xác.

“Cám ơn! Tôi ăn rồi.”, vẫn cái cách kiệm lời vốn có và cụ thể là việc gì phải dài dòng với thể loại này.

“Thế àh? Tiếc thật, tôi định mời Madam cùng dùng chung bữa sáng.”, nở một nụ cười nắng mai mà Fany cho là đã từng là rung động bất cứ trái tim tên play boy nào từng nhìn thấy nó.

“Ôh! Tôi cũng đang tiếc là trời hôm nay đẹp vậy nhưng lại sắp có bão. Xin phép cô tôi ra ngoài.”, Jessie nở một nụ cười giả tạo không kém.

Fany luyến tiếc cơ hội trả thù của mình không thành, nhưng không sao, còn nhiều cách …




***




“Các sếp, cô chủ chúng tôi muốn mời mọi người lên phòng cùng thưởng thức món bánh Tiramisu mà cô ấy đích thân làm.”, lời mời của một người giúp việc khiến Jessie và 3 người còn lại ngớ người ra, đứng hình vài phút và cảm giác như mới bị sét đánh ngang tai.

“Cho chúng tôi gởi lời cảm ơn đến cô Hwang và nhờ cô báo lại chúng tôi vừa ăn trưa xong nên không cần thử món bánh đó.”, Jessie lấy lại bình tĩnh và trả lời.

“Cô chủ chúng tôi có dặn là muốn mọi người ăn bánh cho chính cô làm xem như nhận lời xin lỗi việc cô ấy đã cư xử không phải với mọi người mấy ngày qua. Mong các vị nể mặt.”, người giúp việc đó này nỉ.

“Thôi được, lát nữa chúng tôi sẽ lên.” Jessie trả lời sau một phút dài suy nghĩ.





“Madam à, sao cô lại nhận lời. Lỡ con bé ấy đầu độc chúng ta thì sao? Nhất định trong bánh đó có gì rồi chứ cô ta đâu tốt lành gì?”, Kevin nhảy vào hỏi tới tấp khi cô giúp việc vừa bước ra khỏi phòng.

“Đầu độc thì chắc cô ta không dám đâu vì dù gì chúng ta cũng là cảnh sát nhưng không dám chắc là chúng ta không bị đau ruột hay bị rượt sao đó đâu.”, Ron bổ sung.

“Con bé đó bảo nó biết sơn móng tay tớ còn tin chứ bảo nó biết xuống bếp làm bánh có đánh chết tớ cũng không tin đâu.”, Summer chen vào.

“Thì cứ lên xem cô ta bày trò gì đã…”, Jessie nói.




***




Jessie cùng ba người cảnh sát bước lên phòng Fany cách đó 2 tầng lầu. Khoảng cách không xa mấy nhưng họ bước một cách chậm thật chậm như sắp bước vào khu vực gì đó rất nguy hiểm còn hơn chuồng sư tử của thảo cầm viên Seoul. Trong lòng mỗi người không ngừng hoài nghi về cái thái độ vô cùng, vô cùng bất thường của Tiffany Hwang – con người mà trong mắt họ không hề, không bao giờ, mãi mãi không biết được cảm giác “mắc lỗi và sửa lỗi” như hiện tại.

“Cô Hwang, chúng tôi đến đây.”

Cánh cửa phòng Fany mở tung và bên trong không thấy bóng dáng con sư tử cái thường ngày Summer hình dung. Trên chiếc bàn dài sang trọng mà Fany thường ngồi dùng bữa, một chiêc đĩa lớn đặt đầy những chiếc bánh Tiramisu thơm lừng với vẻ ngoài vô cùng ngon mắt.

“Trông ngon đấy! Chắc ăn vào không sao đâu.”, không ngăn được cái mùi hương ngọt ngào ấy, Kevin tiến về phía nó và đáp.

“Đừng có vội! Chưa thấy cô ta xuất hiện ăn trước thì bất lịch sự quá đấy!” Summer ngăn cản.

“Cô ta mời chúng ta lên đây cũng chỉ để ăn bánh thôi mà. Chả sao đâu!” Ron trấn an.

Jessie im lặng nhìn quanh, cảm giác bất an từ những chuyện bất thường không ngừng mang lại. Đang loay hoay với những dự cảm rối ren ấy thì Fany bước vào.

“Bánh ngon chứ mọi người?”, không quên nở kèm nụ cười trên môi.

“Ngon lắm! Chúng tôi không ngờ cô cũng biết làm bánh.” Kevin nhanh nhảu.

“À, tôi học chúng từ một đầu bếp người Pháp. Tôi không xuống bếp thường lắm chỉ sợ không hợp khẩu vị mọi người.”, Fany đáp.

“Không! Tôi thấy ngon lắm. Cám ơn cô đã mời.” Summer miễn cưỡng khách sáo.

“Vậy thì tốt quá, xem như tôi chuộc lỗi với mọi người những ngày qua tôi đã có thái đội không tốt. Mong mọi người bỏ qua cho.”, Fany mỉm cười cúi đầu.

“Không sao đâu. Tôi cũng hy vọng thân chủ hiểu và hợp tác với cảnh sát chúng tôi để dễ dàng hoàn thành công việc.”, Jessie chấp nhận lời xin lỗi của Fany bằng một cái bắt tay thân thiện.

Họ cứ nghĩ con mèo con đanh đá bỗng một ngày đẹp trời đột nhiên đổi tính nhưng sự thật thì rắc rối hơn họ nghĩ…




***




Tối hôm đó, tiếng hét thất thanh của Fany làm ông Hwang và những cảnh sát khác vỗi vã chạy đến phòng cô.

“Có chuyện gì vậy Fany?”, ông Hwang sốt sắng hỏi.

“Ba! Chiếc nhẫn kim cương, kỉ vật của mẹ biến mất rồi…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét