Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

[Prologue] Sorry That I Loved You ...


Sorry That I Loved You ...


Designed by Bống




Author: Gillian Jessie

Pairing | Casting: Jessica (SNSD) – Tiffany (SNSD)

Jessica Jung as Jessica (Jung Soo Yeon)
Tiffany Hwang as Tiffany

Rating: K +

Status: Ongoing

Warnings: Nếu không thích có quyền không đọc.

Disclaimer: Họ là họ, hai con người riêng rẻ và khác biệt. Nhưng với tôi, họ có một sợi dây liên kết vô hình...

Category: Tragedy & Romance

Soudtrack: Tears - SNSD

Listen to this song ...

Ánh sao sáng giữa màn đêm tăm tối đã dần đẩy em rời xa anh.
Khi em nhìn anh với nụ cười trên môi cũng là lúc em biết mình sắp rời xa anh...
Khi em gọi tên anh, khi em tìm kiếm anh, hãy đến bên em như những cơn gió...
Hãy ôm lấy em một cách thầm kín để em có thể cảm nhận được rằng anh vẫn luôn ở bên em...
Để em yêu anh nhiều hơn và để em đau khổ nhiều hơn...
Phải làm sao để anh nhận ra rằng... em đã yêu anh rất nhiều...






Prologue:




“Ba ơi, sao mình chưa về nhà vậy?”, cô bé xinh xắn với đôi mắt to đen láy và hai bím tóc nhỏ xinh ngây ngô quay sang hỏi ba nó.

“Con ở đây chờ ba một chút. Ba để quên một số tài liệu, ba lên công ty lấy rồi quay lại ngay.”, ba nó xoa đầu và bảo.

“Vậy ba đi nhanh nha.”

“Được rồi! Con ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi ba quay lại. Đừng đi đâu đấy!”

Con bé gật đầu. Nó nóng lòng được về nhà sớm để được thưởng thức món bò bít tết ngon tuyệt mà ba nó làm.

Nó là Jung Soo Yeon, con gái Jung Yong Ha, một chủ tịch tập đoàn thương mại Junghwan lớn nhất nhì Hàn Quốc. Mẹ Soo Yeon sớm mất trong một tai nạn giao thông, Yong Ha dồn hết tình thương cho đứa con gái 5 tuổi và Junghwan là tâm huyết cả đời của anh.





Thang máy dừng ở tầng thứ 15, gom vội xấp hồ sơ trên bàn làm việc, Yong Ha muốn nhanh chóng quay lại xe đưa con gái về nhà và nấu cho nó bữa ăn tối. Vừa định nhấn nút thang máy, anh chợt nghe có tiếng người đang nói chuyện. 10h tối, thời điểm mà đáng lẽ không một nhân viên còn có mặt ở công ty cho dù là tăng ca đi nữa và chính cái sự im ắng ấy mà tiếng động ấy có thể dễ dàng nghe được dù là ở cách chỗ Yong Ha đứng cả tầng lầu.

“Phần của anh đây. Phi vụ này trót lót, mấy sếp lớn hài lòng biểu hiện của anh lắm đấy.”

“Tôi … Tôi không muốn tiếp tục nữa.”, người đàn ông ấy lắp bắp.

“Đừng có điên. Chúng ta đang hợp tác thuận lợi mà. Chỉ cần anh tiếp tục anh sẽ có khoản tiền còn nhiều hơn thế.”

“Nhưng rửa tiền phi pháp là tử tội. Tôi sẽ mất hết tất cả.”

“Thôi nào, đừng có làm quá lên như vậy. Anh chỉ giúp chúng tôi vận chuyển chứ làm gì có tham gia. Nhờ có cái mác của một tập đoàn lớn như vậy mà mấy phi vụ vừa rồi cứ ổn thỏa. Đó không tốt cả đôi bề sao?”

Đứng nép bên cửa và bàng hoàng không tin vào mắt mình, Yong Ha không thể tin rằng Joong Hyun, người bạn, người anh em thân thiết của mình, cũng chính là người cùng anh gầy dựng nên tập đoàn Junghwan giờ lại tiếp tay cho tổ chưc tội phạm.

“Joong Hyun, cậu đang làm gì thế? Sao cậu có thể làm thế được?”, Yong Ha xông vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của Joong Hyun và người đàn ông lạ mặt.

“Yong Ha, sao cậu lại ở đây?”, Joong Hyun tròn mắt khi thấy bạn mình xuất hiện.

“Thế nào? Cậu nói đi? Cậu đang làm gì thế này?”

“Yong Ha, hãy nghe tớ giải thích.”

“Cậu có biết rửa tiền là tội chết không? Cậu còn tiếp tay với bọn tội phạm. Chuyện này mà bại lộ danh tiếng của Junghwan sẽ sụp đổ mất.”, Yong Ha không kiểm được bình tĩnh.

“Không! Tớ thật sự …”

“Không được! Hãy cùng tớ đi đầu thú đi. Tớ không thể nhìn cậu đi sai con đường được.”

“Không! Không …”

….

Cái nắm tay của Yong Ha lơi đi bởi một cảm giác đau nhói ở phần ngực.

“MÁU”, Yong Ha ngã gục xuống.

“Yong Ha! Yong Ha!”, Joong Hyun bàng hoàng lay gọi.

“Tại sao anh giết cậu ấy?”

“Anh điên à? Hắn không chết thì ngày mai anh chết đấy.”, vừa nói, gã đàn ông ấy quăng một cái bật lửa vào xấp giấy của một bàn làm việc.

“Anh làm gì vậy?”

“Còn làm gì nữa? Không mau rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới.”

Joong Hyun ngoái đầu nhìn Yong Ha đang nằm vật dưới sàn.

“MAU”, hắn quát.





“Sao ba đi lâu thế nhỉ?”, không chờ được, con bé mở cửa xe và bước đến gần.

“Đó không phải xe của chú Joong Hyun sao? Sao chú ấy lại ở đây?”, con bé thầm nghĩ khi thấy xe quen thuộc của chú nó chạy ra khỏi tòa nhà.

Bằng một bản năng, nó chạy đến thang máy và nhón chân một cách khó khăn để có thể nhấn được nút tầng 15. Soo Yeon đã quá thân quen nơi làm việc của ba nó, thậm chí là từng ngõ ngách.

“Ba ơi! Ba ơi”, và con bé gọi ba nó như một linh cảm không may.

Khói ngùn ngụt bốc lên từ tầng dưới, con bé chạy xuống và vẫn tiếp tục gọi. Và nó hoảng hốt hơn bao giờ hết khi thấy ba mình nằm dưới sàn, trên người bê bết máu.

“Ba ơi! Ba ơi!”, Soo Yeon lay gọi ba nó trong nước mắt và nỗi hoảng sợ.

Trong cơn đau thoi thóp, Yong Ha choàng tỉnh.

“Ba ơi! Ba ơi! Ba sao thế này?”, Soo Yeon nói trong tiếng nấc. Con bé hoảng sợ đến mức không biết mình phải làm gì.

“Ba … Ba không sau đâu. Con mau rời khỏi nơi đây … Sau này … Con nhớ tự chăm sóc cho mình … Biết không? … Ba yêu con nhiều lắm …”, bằng một giọng nói đau đớn đứt quãng, Yong Ha cố gắng nói với con mình lời sau cuối.

“Ba ơi! Ba ơi!”, con bé vẫn gọi ba nó một cách tuyệt vọng.

Ngọn lửa ngày một lớn dần, Soo Yeon vẫn ôm chặt lấy ba nó và khóc. Nỗi đau của một đứa trẻ hiểu được cảm giác mình đang mất đi người thân yêu nhất. Đau đớn đến mức quên đi cả ngọn lửa hung hãn đang bủa vây xung quanh.





“Nghe tin gì chưa? Hôm qua toàn cao ốc Junghwan bốc cháy, nghe nói tổng giám đốc của họ thiệt mạng.”

“Sao cậu biết vậy?”

“Tất cả các bài báo đều đưa tin kìa. Chấn động cả Hàn Quốc. Chỉ có con sâu ngủ như cậu chưa biết thôi.”

“Rồi sao? Nghe nói ông Jung Yong Ha còn một đứa con gái?”

“Phải! Nhưng con bé còn rất nhỏ. Tất cả cổ phần của Jung Yong Ha đều giao lại cho người anh em tốt của ông ấy Hwan Joong Hyun tiếp quản rồi.”

“Cũng tội con bé thật. Hình như nó chỉ còn mỗi ba là người thân duy nhất.”

“Biết sao được! Ý trời mà…”



Tất cả mọi ngõ ngách của Hàn Quốc, dù là một của hiệu hay một góc café đều bàn tán về vụ hỏa hoạn ở tập đoàn Junghwan và tổng giám đốc mới của họ Hwan Joong Hyun.

Đúng là tiền là vạn năng. Tiền có thể sai khiến người khác và tiền còn có thể … che đậy tội ác … Thế là chẳng ai rảnh rỗi moi lại việc tại sao Joong Hyun lại có tờ di chúc Yong Ha chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần cho mình, hay việc một cái xác cháy đen lại có vết thương trên người. Và tất cả chỉ khiến người khác nghĩ đó đơn thuần là một tai nạn.

18 năm sau …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét