Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

[Chap 4] Sorry That I Loved You ...


Chap 4: Vị Khách Không Mời












Thành phố Yongin cách Seoul hơn 30km về hướng Đông Nam. Tuy không mất quá nhiều thời gian để đi đến đó, nhưng những vụ lùm xùm ở trung tâm thương mại COEX Mall khiến đội cảnh sát của Jessie mất nhiều thời gian hơn dự định để báo cáo tình hình và bàn giao công việc cho các đồng nghiệp khác. Phải đến 8h tối họ mới có mặt ở Everland, đấy là bao gồm cả việc mất thời gian cho việc tìm đạo cụ … hóa trang …

“Tớ không hiểu sao mình phải mặc cái quái này.”, Summer bước xuống xe với chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát cơ thể, khoe vòng eo và đôi chân dài miên man của mình nhưng cô lại tỏ ra không mấy thoải mái vui vẻ với nó.

“Chẹp! Nhìn kĩ lại cậu ăn mặc thế này trông hấp dẫn hơn thường ngày nhiều.”, Kevin cũng khoác lên mình một bộ vest đen sang trọng.

“Nhưng mặc vậy tớ không mang theo súng được.”

“Đồ ngốc, cậu có túi xách để làm gì?”

“Người thay đổi nhiều nhất là Madam đấy!”, Ron đá mắt về phía Jessie.

Trong chiếc đầm dài màu trắng xẻ cao và đôi giày cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc xoăn buông xõa cùng chiếc trâm cài bằng pha lê và lông vũ được thiết kế một cách tinh xảo, Jessie lộng lẫy đến ngây người.

“Madam àh, giờ tôi mới biết cô thật sự không thích hợp làm cảnh sát.”, Kevin tặc lưỡi.

“Tớ đồng ý với ý kiến của cậu!”, Ron chép miệng.

“Đừng giỡn nữa, tập trung cao độ làm việc đi. Bữa tiệc hôm nay có rất đông người, mọi người nên nhớ cảnh giác bất cứ lúc nào.”, Jessie đưa hai kẻ mơ mộng đang bay bổng trước mặt mình như trở về với mặt đất.

“Madam à, với đôi giày này làm sao mà bắt cướp.”, Summer chỉ vào đôi giày cao gót dưới chân và nhăn nhó như thể nó làm đau mình.

“Lúc cần quăng đi là xong.”, Jessie quay đi.

“Her… Nhưng nó đắt lắm.”, Summer đần mặt ra.

“Ngốc! Lêu lêu”, Kevin và Ron trêu chọc.





“Xin lỗi các vị, phải có thiếp mời hoặc Member Card của Everland mới được vào.”, họ bị bảo vệ chặn lại ở cổng vào.

“Chúng tôi là cảnh sát.”, Jessie trình tấm thẻ cảnh sát trên tay.

“Xin lỗi chúng tôi giúp gì được cho Madam.”, hai người bảo vệ lúng túng không biết chuyện gì xảy ra.

“Tôi muốn biết dạ tiệc của Nickhun Buck Horvejkul ở đâu?”





“Trời ơi, khu European Adventure ở đâu chứ? Cái công viên rộng khủng khiếp thế này chắc kiếm tới sáng mới ra.”, Kevin hổn hển vì phải đi bộ lòng vòng suốt cả giờ đồng hồ.

“Sao lúc nãy đi ngang khu Global Fair cậu không mượn người ta một chiếc xe chuyên dụng chứ?”, Summer cằn nhằn.

“Vì lúc nãy tớ tưởng cái khu đó gần lắm. Vậy sao giờ cậu mới nhắc chứ?” Kevin bực dọc.

“Nãy tớ quên, giờ mệt mới nhớ nè.” Summer cãi lại.

“Thôi được rồi. Không nhanh chân chỉ sợ chúng ta đến đó cô ta bị người ta bắt cóc mất thì công sức đi bộ của hai cậu thành công cốc đấy.”, Ron can ngăn.

“Đừng cãi nữa. Tới nơi rồi.”, Jessie chỉ vào tòa nhà nguy nga đang lấp lánh ánh đèn và tiếng nhạc xập xình ở cách đấy không xa.

European Adventure thực chất là một dãy nhiều nhà hàng lớn mang các phong cách khác nhau của Châu Âu, có một vườn hoa tuyệt đẹp bao quanh và nổi tiếng với trò roller coaster bằng gỗ. Thế nhưng không khó để nhận ra khu vực ồn ào nhất trong số đó.

Mọi ánh mắt đổ dồn khi 4 người bọn họ bước vào, mốt số vì trầm trồ trước vẻ đẹp băng giá của Jessie và thầm nghĩ không biết đây là tiểu thư nhà nào, số còn lại ngạc nhiên vì họ lạ mặt, chưa từng gặp ở bất kì buổi tiệc xã giao nào.

“Tiffany! Nhìn kìa!”, tiếng vỗ vai của cô gái đứng bên cạnh khiến Fany quay lại vì cô ta nhận ra họ là cảnh sát theo chân Fany đến trường mỗi ngày.

Dĩ nhiên khỏi phải nói, Fany phải đớ người ra vài giây vì không ngờ họ mò đến tận đây sau khi cô đã dầy công sắp đặt cái trò đánh lạc hướng mà cô đã tốn chất xám suy nghĩ cả đêm ấy.

“Jessica Jung, tại sao mấy người ở đây?”, một câu hỏi mà Fany biết là hơi thừa thải nhưng cũng nên có chút lí giải cho sự ngạc nhiên của mình bây giờ.

“Chỉ mới vài tiếng đồng hồ mà cô lại quên rằng nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ cô 24/24 sao?”, Jessie lạnh lùng trả lời.

“Tôi hỏi tại sao các người biết tôi ở đây?”, Fany hỏi lại lần nữa.

“Mấy trò trẻ con của cô chỉ lừa được bọn con nít thôi. Cô đã đánh giá thấp cảnh sát chúng tôi rồi đấy.” Kevin nhảy vào.

“Hừ … Được rồi! Mặc xác các người.”, Fany tức tối.





“Aigoo! Con nữ cảnh ấy bình thường chỉ toàn áo sơ mi, quần jean chả có gì hấp dẫn, không ngờ make up lên lại lộng lẫy thế này.”, Nickhun chống cằm chăm chú nhìn về phía Jessie.

“Giờ này anh còn nói mấy chuyện này ư?”, Fany tát nhẹ một cái và má Nickhun như cảnh cáo.

“A! Đau đó em.”, Nickhun xoa mặt.

“Đúng là hắc ám mà. Không ngờ bọn chúng cũng ráng lết xác đến đây.”

“Thôi nào! Dù gì cũng đến rồi, cứ vui vẻ đi.”, Nickhun xoa vai dỗ ngọt.





“Tiểu thư xinh đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được cùng cô nhảy điệu này không?”, một gã đàn ông khoác trên mình một bộ vest lịch lãm nhưng ánh mắt của hắn thì không lịch sự như vậy. Hắn tiến về phía Jessie và ngỏ lời.

“Tôi không biết nhảy thưa ông.”, Jessie từ chối không cần suy nghĩ.

“Trông cô quen lắm, có phải chúng ta từng gặp ở đâu không?”, hắn lân la bắt chuyện.

“Xin lỗi chắc ông nhầm người rồi.”, Jessie cố tình đi sang chỗ khác.

“Đừng vậy mà, nếu có thể, tối nay …”, gã đàn ông ấy bám theo và một tay sờ vào eo Jessie một cách sỗ sàng.

“Á á … Đau …”, hắn kêu lên vì Jessie nắm lấy bàn tay tên sàm sỡ ấy, bẻ ngược lại. Hắn ta không ngờ nhìn bề ngoài cô gái này nhỏ bé vậy nhưng lại có sức mạnh khiến một gã đàn ông như hắn không thể kháng cự.

“Biến đi trước khi ta nổi nóng.”, Jessie đe dọa khiến hắn ta bỏ đi với gương mặt cay cú.





“Đáng lí giờ này tớ đang ngon giấc trong chăn êm nệm ấm, chả hiểu sao phải dự buổi tiệc nhàm chán này.”, Kevin ngáp ngắn ngáp dài. Có lẽ hôm nay đã là một ngày vận động quá nhiều.

“Xem như xui xẻo đi.”, Ron an ủi.

“Hai người làm ơn đừng có lúc nào cũng bám sát sau lưng tôi như hồn ma vất vưởng được không? Tôi đâu có bốc hơi.”, vừa lúc Fany quay lại quát nạt.

“Được rồi thưa cô.”, Ron đáp.

Kevin vuốt ngực của mình như một cách để dằn cơn giận xuống. Mặc dù chuyện bị con bé đanh đá này mắng mỏ đã trở nên quá quen thuộc rồi nhưng Kevin vẫn chưa chịu đựng được những lời xỉ vả khó nghe của cô ta.

“Giữ khoảng cách một chút đi, kẻo cô ta lên cơn động kinh nữa thì mệt.”, Kevin lầm bầm một cách tức tối.





Một lát sau …

“Cô đi đâu vậy?”, Ron hỏi khi thấy Fany chuẩn bị bước ra khỏi hội trường.

“Không phải vào vào toilet mấy người cũng đi theo chứ?”, vẫn cái cách trả lời khó chịu cũ.

Ron và Kevin đành ngán ngẩm đứng bên ngoài chờ.





Săm soi gương mặt mình trong gương, Fany dậm lại một ít phấn, chuốc masscara lại hàng mi cong vút và vừa định tô lại một ít son trên đôi môi căng mộng gợi cảm của mình thì chuông điện thoại cô reng lên bất chợt.

Đó là một số điện thoại lạ. Ngập ngừng giây lát, Fany bắt máy.

“Alo! Ai đấy?”

Không có tiếng trả lời, chỉ nghe thấy từ đầu dây bên kia một thứ âm thanh rè rè như tiếng radio mất sóng. Cứ ngỡ do sóng yếu, Fany men theo lối thoát hiểm bước ra ngoài với hy vọng khá hơn.

“Alo! Alo!”, Fany cố nói to hơn.

Bất chợt, một bàn tay nào đó từ phía sau ôm chặt lấy Fany và bịt miệng cô bằng một cái khăn có mùi gì đó rất khó chịu. Fany cố vùng vẫy một cách yếu ớt trong cánh tay siết chặt của gã đàn ông lực lưỡng đó. Và rồi … cô ngất lịm …





“Cô ta vào đấy nữa tiếng rồi đấy!”, Kevin cằn nhằn.

“Để mình vào xem sao.”





“Kevin, xem này.”, Ron hét lớn khiến Kevin hốt hoảng chạy vào.

Trong toilet chỉ còn lại chiếc túi xách của Fany và bên ngoài lối thoát hiểm là chiếc điện thoại của cô rơi bên cạnh một cái khăn trắng có mùi của Isoflurane, một loại dung dịch gây mê…

“Báo cho Madam ngay.”

Ron chạy vào hội trường và thì thào vào tai Jessie một cái gì đó khiến cô đặt mạnh ly Whisky trên tay xuống bàn đến suýt vỡ. Summer cũng sửng sốt chạy theo.

“Xin lỗi Madam, chúng tôi không biết bên trong toilet có lối thoát hiểm.”

“Báo cho đội bảo vệ, chặn tất cả xe đang ra khỏi Everland.”, Jessie ra lệnh.

Như chợt nhớ có một cổng ra khác ở gần khu vực European Adventure không xa. Chỉ sợ khi đội bảo vệ nhận được tin báo bọn chúng đã trốn thoát, Jessica tức tốc chạy đến đó.

Thật đúng như dự đoán, một chiếc xe đang chạy ra khỏi garage. Một tên cầm lái và một tên ngồi ở phía sau cùng một cô gái đang gục đầu vào vai mình. Có thể ở khoảng cách khá xa Jessie có thể không nhìn rõ mặt cô gái đó, nhưng chiếc váy hồng nổi bật mà Fany mặc khi nãy không lẩn vào đâu được.

“Cảnh sát! Đứng lại.”, Jessie hét lớn và vén chiếc váy dài rút khẩu súng được dắt cẩn thận ở đùi trái của mình và nổ súng.

Đáng tiếc viên đạn không đi đúng vào bánh xe như mong muốn. Tên cầm lái giật mình rồ ga và trốn thoát.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét