Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

[Chap 3] Sorry That I Loved You ...


Chap 3: Cuộc Chiến Ngầm












Bắt đầu một ngày mới bằng không khí u ám se lạnh của khí trời sau cơn mưa rả rít đêm qua và bầu không khí ở nhà họ Hwang cũng căng thẳng không kém. Đội cảnh sát WPU có mặt sớm hơn hẳn mọi ngày để tìm nguyên nhân của cái rắc rối không mời mà đến với họ sau khi ngây ngô nhận lòng tốt của Tiffany Hwang.

“Fany ah, có mỗi cái nhẫn thôi con đâu cần làm lớn chuyện lên vậy chứ? Con thích ba mua cho con cái khác cũng được mà.”, ông Hwang cảm thấy ái ngại khi Jessie cùng 3 người còn lại đến làm việc khi mặt trời còn chưa ló dạng như thể đang làm phiền họ.

“Không phải đâu ba! Đó là kỉ vật của mẹ sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?”, Fany cương quyết.

“Vậy giờ không bằng không chứng, con định nói ai lấy của con đây?”, ông Hwang hỏi.

“Hôm qua con vẫn còn thấy nó cơ mà … Cho đến khi 4 người bọn họ vào mà chưa được sự cho phép …”, Fany liếc nhìn và kết tội.

“Cô Hwang, xin cô nói năng cho cẩn thận. Chính cô mời chúng tôi lên phòng để dùng món bánh cô làm. Sao có thể nói là chưa được sự cho phép?”, Ron bất bình.

“Đúng là tôi có mời nhưng chính các người tự tiện bước vào khi chưa có sự có mặt của tôi. Làm sao tôi biết các người làm gì trong đó chứ?”, Fany buông những lời lẽ chói tai.

“Cô đừng có vu khống …”

“SUMMER!” Jessie lên tiếng ngăn cản trước khi đồng nghiệp của cô trở nên mất bình tĩnh.

“Ba thấy không? Nếu con nói không đúng họ đâu cần tức giận vậy chứ? Chỉ sợ họ có tật giật mình mà thôi.”

“Chúng tôi là cảnh sát, tuyệt đối không làm những chuyện trộm cắp bẩn thỉu đấy.”, Kevin gằn giọng.

“Làm sao tôi biết được. Chiếc nhẫn ấy đáng giá cả trăm triệu won. Chỉ sợ bọn cảnh sát quèn mấy người có nai lưng bắt cướp mấy năm cũng chưa mua được thì nhìn thấy nổi lòng tham có gì là lạ.”, những lời lẽ của Fany càng lúc càng khó nghe.

“CÔ !!!”, Jessie vỗ vào vai Kevin như ra hiệu cho anh bình tĩnh lại trước khi mọi chuyện trở thành một cuộc chiến.

Trút một hơi dài và nhìn thẳng và ánh mắt nảy lửa của Fany, Jessie bắt đầu chống trả những gì Fany vừa cáo buộc.

“Cô Hwang, cô dựa vào đâu mà nói chiếc nhẫn là do chúng tôi lấy?” Jessie hỏi.

“Từ hôm qua tôi không hề ra khỏi phòng và chỉ có mấy người bước vào đó, không phải mấy người thì là ai?” Fany trả lời như thể tin chắc là như vậy.

“Cô có chắc là từ lúc chúng tôi ra về vào ngày hôm qua cho đến hôm nay cô phát hiện chiếc nhẫn biến mất cô đã không hề ra khỏi phòng?”, Jessie nhấn mạnh một lần nữa.

“Đúng! Thì sao?”, Fany khẳng định.

“Vậy xin hỏi, gót giày cô đang mang dường như có dính một chút bùn đất, không hiểu từ đâu mà có.”, Jessie bắt đầu tấn công bằng những gì mình quan sát được.

“Tôi…”, Fany ấp úng.

“Không một góc nào trong ngôi nhà sang trọng này có thể khiến đôi giày của cô vấy bẩn được trừ khi cô đã ra vườn vào cơn mưa đêm qua.”, liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Fany càng khiến Jessie tin rằng suy đoán của mình là đúng.

“Thời gian làm việc ở đây, tôi biết cô thường tự tay vun xới mấy đóa bách hợp trắng trong khuôn viên dinh thự, loài hoa mà lúc còn sống mẹ cô rất yêu thích và đặc biệt là cô không cho bất cứ người làm vườn nào đến gần nó. Tôi nghĩ đó cũng là lí do khiến cô an tâm rằng việc chôn chiếc nhẫn ở đó khó ai có thể phát hiện.”, Jessie nói tiếp.

“Fany! Có phải như vậy không?”, ông Hwang bắt đầu cáu giận khi thấy thái độ Fany ngập ngừng rõ rệt so với lúc đầu.

“Sáng nay tôi đã đi dạo một vòng quanh khu vườn và phát hiện có dấu giày cao gót quanh khu vực trồng hoa bách hợp. Tôi nghĩ người giúp việc trong nhà này chắc không ai mang giày cao gót ngoài tiểu thư … Hwang Mi Young …”, Jessie cố tình nhấn mạnh họ tên của Fany để chứng tỏ sự sắp đặt trẻ con của Fany không thể nào thắng được bộ óc của một cảnh sát chuyên nghiệp.

“FANY! Con làm trò gì thế hả?”, ông Hwang quát khi cho rằng con mình vừa làm một trò nhố nhăng mất mặt.

“Phải! Con cố tình vu khống họ đấy. Tất cả cũng tại ba. Con ghét cái cảnh tù túng này lắm rồi.”, Fany lớn tiếng đáp lại và hất tung bộ bát đĩa bằng bạc đắt tiền trên bàn trước khi bỏ chạy ra khỏi phòng.

“Xin lỗi các vị, là do tôi quá nuông chiều nó nên mới thế này. Thành thật xin lỗi.”, ông Hwang vô cùng ái náy.

“Không sao. Chúng tôi sẽ không để tâm.”, Jessie thay mặt trả lời.





“Lúc nãy Madam không cản tớ sợ đã nhào đến cho cô ta vài cái tát rồi mất.”, Kevin bực dọc nhớ lại.

“Vậy là may cho cậu, đánh cô ta xong chỉ sợ cô ta dùng tiền đè cho cậu đến chết mới thôi.” Ron nói thêm.

“Tớ mệt mỏi vô bờ bến. Không biết cơn ác mộng này bao giờ mới kết thúc.”, Summer ngã người ra sofa với đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.

Bốn người bọn họ, ai cũng mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác…




***




Ba ngày sau …

“Bọn cảnh sát này định theo em đến bao giờ vậy Fany?”, Nickhun chán chường.

“Em không biết. Mặc kệ bọn chúng đi. Bám váy em được cả bộn tiền đấy. Bọn chúng đâu dễ dàng buông tha em.”, Fany nhíu mày.

“Gần một tuần rồi em không party, không pinic, không shoping. Cứ đi học rồi về nhà, em không thấy chán hả?”, Nickhun lại hỏi.

“Anh im đi.”, Fany bắt đầu cáu vì chạm đúng chỗ đau.

“Anh đùa tí mà. Bớt giận.”, Nickhun xoa vai dỗ ngọt.

“Ngày mốt là sinh nhật anh, em nhất định phải có mặt đấy.”




***




“Ba! Con muốn xin phép tối mai đến dự sinh nhật của Nickhun.”, Fany thỏ thẻ.

“Madam Jung, cô thấy sao?”, ông Hwang hỏi ý kiến Jessie trước khi trả lời con gái mình.

“Tôi nghĩ không nên thưa ông, bọn đe dọa rất có thể trà trộn trong đám quan khách của bữa tiệc.”

“Cô im đi, cô biết gì mà nói chứ?”, câu nói của Jessie khiến sự chịu đựng của Fany lên đến đỉnh điểm.

“Fany! Sao con có thể nói chuyện với Madam Jung như vậy.”, ông Hwang tỏ ra không hài lòng.

“Như vậy thì sao? Lúc nào cô ta cũng nói chỗ này nguy hiểm, chỗ kia nguy hiểm, con làm gì cô ta cũng ngăn cản. Bây giờ đến cả sinh nhật bạn trai mình mình cũng không được tham dự. Con phải chịu đựng như vậy đến bao giờ chứ?”, Fany không đè nén được sự ấm ức trong lòng.

“Con thôi đi. Cảnh sát chỉ muốn tốt cho con. Trở về phòng và ngoan ngoãn nghe theo đi.”, ông Hwang lớn tiếng khiến Fany bật khóc chạy về phòng.




***




“Hôm nay tan học tôi muốn đến khu Gangnam mua sắm.”, Fany nói như ra lệnh trước Jessie.

Sợ ngăn cản Fany sẽ khiến cô ta điên tiết bày thêm nhiều trò vớ vẩn khác, Jessie đành chìu ý. Lòng vòng ở COEX Mall suốt 3 giờ đồng hồ, Fany vẫn chưa tỏ vẻ là muốn về. Đối với Jessie và đồng nghiệp của cô thì việc đi theo và chứng kiến cảnh tiểu thư nhà họ Hwang mua sắm không cần suy nghĩ và quét thẻ một cách liên tục thì không còn gì có thể nhàm chán hơn nữa. Còn Fany không ngừng nhoẻn miệng cười khi thấy 4 người họ hì hục xách đống quần áo, giày dép, túi xách hàng hiệu mà mình vừa mua, và dĩ nhiên trong đầu cô không ngừng nghĩ đến việc tăng trọng lượng của chúng đống hàng đó hơn nữa như một cách làm bản thân hả dạ.

“Cô Hwang, cô đã mua nhiều lắm rồi.”, Ron nhắc nhở.

“Tôi vẫn chưa hài lòng.”, Fany chăm chú nhìn đôi giày cao gót mình đang cầm trên tay.

“Nhưng chúng tôi không còn tay để xách giúp cô đâu.”, Kevin thở hổn hển.

“Anh có thể đem chúng ra ngoài xe rồi quay trở lại.”, vừa nói vừa lảng sang một đôi giày khác.

“Thiệt tức chết mà.”, Summer lẩm bẩm.





“Tôi lấy tất cả. Gói chúng lại.”, Fany chỉ vào 5 đôi giày tại quầy tính tiền và thản nhiên mở túi xách để lấy thẻ tín dụng và vô tình đánh rơi một thứ gì đó xuống đất.

“Của cô.”, Jessie cúi xuống nhặt giúp. Đó là một tấm thẻ bằng bạc và những dòng chữ nổi bật ‘Tiffany Hwang – VIP Member – Caribbean Bay’.

Fany bĩu môi quăng cái thẻ ấy trở ngược vào túi xách.

“RENGGGGGGGGGGGGGGGGG”

Tiếng chuông lớn bất chợt vang lên khiến mọi người giật mình.

“Có chuyện gì vậy?”, Fany tỏ ra hốt hoảng chạy ra khỏi cửa hàng.

“Đó là tiếng chuông báo động hỏa hoạn.”, Jessie đáp.

Chưa đầy 5s giây sau, dòng người ào ạt tuôn ra. Ai nấy đều bỏ chạy tán loạn thậm chí va vào 4 người bọn họ đang đứng.

“Không ổn rồi. Chúng ta rời khỏi đây mau.”, Jessie ra lệnh.

“Tiffany Hwang đâu?”, Summer đột nhiên hỏi.

“Cô ta vừa đứng đây mà?”, Kevin đưa mắt tìm kiếm.

Cả 4 người bọn họ trố mắt nhìn nhau. Đủ hiểu Fany đã hòa vào dòng người hỗn loạn mà chạy trốn và việc tìm kiếm cô ấy trong đám đông này là vô phương. Còn Fany theo lối thoát hiểm thong dong bước ra cửa sau COEX Mall và tự tin rằng với đống hàng hóa trên tay bọn cảnh sát có mà hì hục chạy theo cũng không kịp.

“Anh làm tốt lắm. Có chắc là không bị camera nào quay lại đó chứ?”, Fany bước lên xe, thản nhiên chải lại kiểu tóc của mình.

“Yên tâm! Ba anh là cổ đông lớn của COEX Mall, dù có ai nhìn thấy cũng chả rảnh rỗi truy cứu đâu.”, Nickhun phóng xe đi.





Sau 30 phút đủ để hiểu chỉ là một đám cháy giả, đám đông bắt đầu giải tán. COEX Mall bắt đầu trở nên vắng vẻ. Không một ai không nguyền rủa trò đùa quái ác của bọn rỗi hơi nào nó. Đội cảnh sát của Jessie kẹt lại đến giờ phút này.

“Madam! Có người cố tình đập vỡ hộp kính.”, Ron nói khi họ đứng trước chiếc hộc nơi đặt còi báo động hỏa hoạn.

“Và tên đó là quăng lại một ít tiền, chắc là để sửa chữa nó.”, Summer bổ sung vào.

“Ngông cuồng vậy chắc là bọn công tử dư tiền rồi và còn là hành động có mục đích.”, Kevin nhận định.

“Hôm qua chả phải Tiffany nói hôm nay là sinh nhật Nickhun bạn trai cô ta sao?”, câu nói của Jessie xâu chuỗi tất cả suy đoán.

“Nhưng chúng ta không biết địa điểm tổ chức.”, Summer thắc mắc.

“Có lẽ tôi biết cô ta ở đâu.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét